Bạn đã bao giờ tự hỏi: “Thanh xuân của mình thực sự là gì?” hay “Mình đã từng sống đam mê, đã từng đốt cháy tuổi trẻ chưa?”. Một số người cho rằng thanh xuân là khoảng thời gian đầy năng động nhất, thời kỳ rực rỡ nhất của tuổi trẻ, trong khi có người lại cho rằng thanh xuân là cảm xúc, là những kí ức vẫn còn đọng lại trong cuộc sống của mỗi người… Tuy nhiên, theo tôi, thanh xuân không đơn giản như vậy! Thanh xuân giống như một bộ phim ngọt ngào, không có kịch bản sẵn sàng hoặc được diễn tập trước, ở đó, mỗi người chúng ta đều là một vai diễn mà không cần quan tâm đến thứ tự hoặc bất kỳ ai khác. Ngoài ra, thanh xuân còn là thời gian, là cảm xúc, là điều mà khi trải qua rồi sẽ mãi lưu lại trong lòng, đọng mãi…
Nghĩ về thanh xuân, ta thường nghĩ ngay đến mối tình đầu đầy ngây thơ. Dù sau này mối tình đó có còn mãi mãi hay trở thành kí ức, chắc chắn bạn sẽ không bao giờ quên được những thời khắc đầy mãnh liệt, đầy cuồng nhiệt nhưng cũng rất ngây ngô. Và cuốn sách “Cô gái đến từ hôm qua” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh không chỉ là một tác phẩm về thanh xuân mà còn là một món quà đưa ta trở lại những kỷ niệm mơ mộng, khiến con tim lại xao xuyến một lần nữa. Câu chuyện này cũng đã được chuyển thể thành một bộ phim rất ấn tượng và thu hút được trái tim của biết bao bạn trẻ.
“Cô gái đến từ hôm qua” – Khi kí ức của tuổi thơ sống lại cùng với thanh xuân hiện tại! Đây là cuốn sách khá thú vị và độc đáo khi tác giả đã kết hợp câu chuyện của quá khứ và hiện tại một cách mượt mà và hòa hợp. Nội dung câu chuyện xoay quanh hai nhân vật là Thư và Việt An (Tiểu Li khi còn nhỏ). Những cảm xúc đầu tiên, những màn “thả thính” đầy hấp dẫn hoặc cả những cảm xúc lắng đọng sẽ làm bạn say mê từ những trang đầu tiên. Hãy cầm cuốn sách và bắt đầu chuyến đi về những ký ức này nhé!
Những rung động không thể phai mờ dưới ánh nắng…
“Con gái càng lớn càng trở nên không kiểm soát được, còn con trai càng lớn càng ngu”. Đó là kết luận của Thư khi càng lớn, lại càng “nhát gái”. Câu chuyện bắt đầu với cuộc trò chuyện giữa hai đứa nhỏ là Thư và Tiểu Li (sau này anh chàng Thư ngốc nghếch của chúng ta mới nhận ra Tiểu Li chính là Việt An!). Ngay từ lần đầu gặp Tiểu Li, Thư đã lém lỉnh trêu đùa và bắt nạt dù chỉ mới chuyển đến. Còn Tiểu Li hiền lành luôn ngoan ngoãn, rất nghe lời Thư vì sợ câu nói nghiêm túc của cậu bé. Tuy nhiên, mọi thứ đều có thể thay đổi. Tính cách của anh chàng dần thay đổi theo thời gian, khiến Thư bây giờ trở thành một người không dám mạnh mẽ khi nói chuyện với cô gái mình thích. Còn Việt An, càng lớn càng thông minh, xinh đẹp, đến mức Thư cũng không nhận ra cô bé từng là bạn thơ ấu của mình. Nhưng khác với Thư, Việt An lại là một cô gái rất lạnh lùng và thu hút được không ít người theo đuổi.
“Thực tế thì, thái độ của Việt An trông thực sự khó chịu! Nhưng “tự ái mà nói”, con gái trông càng khó chịu bấy nhiêu thì lại càng đáng yêu bấy nhiêu. Đó mới là nỗi khổ của tôi. Khổ nhất là từ lần đầu tiên nhìn thấy Việt An, tôi bỗng hiểu rằng từ đây về sau, tôi không còn “tự do” nữa. Lúc nào tôi cũng nghĩ về nó, không chỉ ánh mắt, nụ cười, mái tóc,… mà cả cái tên Việt An cũng trở nên quen thuộc, thân thiết đến lạ lùng như thể tôi đã yêu cái tên ấy từ kiếp trước! Có những lúc ngồi một mình, nghĩ đến Việt An tôi bất giác gọi thầm tên nó và âm thanh ấy luôn gợi cho tôi một cảm giác nhớ nhung và hạnh phúc khó tả.”
Vì những cảm xúc như vậy, Thư đã quyết tâm theo đuổi Việt An. Đầu tiên, cậu nghĩ ra trò vẩy mực lên áo dài của cô để thu hút sự chú ý. Sau này, Thư lại cảm thấy hối hận vì ý tưởng “ngớ ngẩn” đó khi mà nhanh chóng bị Việt An phát hiện. “Kế hoạch tác chiến” lần đầu thất bại, Thư nhanh chóng nghĩ cách làm lành bằng cách mượn sách của Việt An. Nhưng đáng tiếc, ý trời đã khiến anh chàng phải đối mặt với hậu quả khi Thư chép hai dòng thơ tình vào bên trong cuốn sách đã mượn. Và dĩ nhiên, hành động đó đã khiến Việt An tức giận và yêu cầu “bồi thường” ngay quyển sách khác. Tiếp theo, khi không nói chuyện một thời gian sau “vụ việc” hôm trước, chính cô bé cũng đã bắt đầu trò chuyện trước. Thư cảm thấy vui mừng và có thêm “động lực” để tiếp tục tìm cách “cưa cẩm” Việt An. Nếu trước đây, Thư thường bắt nạt Tiểu Li, ép cô bé phải cho kẹo hay ăn hết cả cái bánh mì thì bây giờ, mỗi ngày cậu đều bỏ vào hộc bàn của cô những thứ ngọt ngào, từ kẹo, bánh đến hoa quả!
Những năm tháng tươi đẹp nhất của thanh xuân…
Yêu một người thực ra là gì nhỉ? Có ai có thể định nghĩa đúng được về tình yêu!
Sau khi thấy thằng bạn thân của mình thay đổi tính cách, Hải gầy bắt đầu cảm thấy hoài nghi và băn khoăn. Cuối cùng, Thư buộc phải nói thật với Hải và bị “dội” ngay một câu khẳng định chắc chắn: “Mày ngu như con lừa!”. Câu này khiến anh chàng nhà ta tức giận. Nhưng có lẽ trái tim của Việt An đã “rung lên” với Thư từ trước! Vì vậy cậu không có lý lẽ gì để đối đáp lại thằng bạn “hờn dỗi” này.
“Rồi nói luôn:
Yêu như thế này, tốt hơn không yêu!
Tôi tự phụ quá mức:
Có thể Việt An cũng thích tôi chứ sao?
Nó quay mặt đi:
Mày dựa vào cái gì để nói như vậy?
Không có cơ sở gì cả! – Tôi trả lời với giọng lúng túng – Tôi chỉ đoán thôi!
Hải gầy vẫy tay:
Không gì có thể đoán trước được tình yêu! Phải dựa trên cơ sở hợp lý!
Tôi nhíu mày:
Cơ sở hợp lý ở đâu mà dựa?
Nó quả cảm:
Chính mình phải tạo ra!”
Và sau từng khoảnh khắc đó, Hải gầy tự nhiên trở thành “nhà tư vấn tình yêu” không mời mà đến đối với Thư. Những tình huống dở khóc dở cười, những câu chuyện hóm hỉnh từ việc Hải “hướng dẫn” Thư cách “tán tỉnh”, “thả thính” Việt An sẽ khiến độc giả không nhịn được cười và thấy rằng mình đã từng trải qua điều đó…
“Hải gầy thực sự là một thằng bạn khác người. Thấy tôi lo lắng, nó không chỉ động viên, an ủi mà mỗi lần gặp tôi, nó lại diễn thơ của Byron và đọc ra rằng:
Ôi, sức mạnh của tình yêu! Nó có thể biến kẻ lừa thành người và biến người thành kẻ lừa.
Nó chế giễu chính mình, tôi chỉ biết cười khẩy. Dù sao, tôi cũng đã chấp nhận điều đó và tôi vẫn nghĩ rằng khi yêu một cách chân thành, tất cả đàn ông đều trở thành con lừa ráo, không chỉ riêng tôi.
Hải gầy nổi tiếng với biệt danh “nhà trích dẫn”. Nó có một cuốn sổ tay đầy những câu danh ngôn từ phương Tây đến phương Đông. Mỗi khi tranh luận hoặc muốn trích dẫn, nó luôn nhờ đến “nhà hiền” giúp đỡ. Vì vậy mà các bạn trong lớp thường gọi nó là “trí thức”. “Trí thức” sửa lại thơ của Byron để mắng tôi là con lừa, tôi không quan tâm nhưng khi nó trích dẫn Karl Marx, tôi tức tối:
- Nếu tình yêu không được đáp lại từ cả hai phía, nếu tình yêu của bạn không gây ra phản ứng yêu đáng, nếu bạn yêu mà không làm cho mình trở thành một người đáng yêu thì tình yêu của bạn là vô ích và đó là một bi kịch.”
Trở lại ký ức với Tiểu Li, cả hai đã bước vào lớp 1 cùng nhau. Thời đó, Thư và cô bé thường xuyên dùng chung lọ mực. Một ngày nọ, Thư vô tình vẩy mực lên vở của Tiểu Li, khiến cô bé phải chịu phạt trước mặt giáo viên. Thấy Tiểu Li bao dung che chở, Thư cảm thấy hối hận và lấy bi của mình để đền bù. Nhưng sau vài ngày, Thư lại quay lại đòi lại bi để chơi tiếp, làm Tiểu Li buồn và đe dọa không chơi với Thư nữa. Thư cũng đồng ý ngưng chơi trong một thời gian. Trong những ngày đó, cả hai đều không vui vẻ. Họ tránh né nhau và khoảng cách giữa họ dường như ngày càng xa. Mặc dù muốn xin lỗi, tính cách cứng đầu của Thư không cho phép điều đó! Cuối cùng, Tiểu Li phải là người mở lời làm hòa trước.
“Thấy tôi hoảng sợ, Tiểu Li an ủi:
Thua rồi thì thôi! Em sẽ không từ chối chơi với anh nữa đâu!
Tôi nhẹ nhõm thở phào:
Nhưng mà tao cứ tưởng…
Tiểu Li nháy mắt:
Không chơi với anh, em thấy buồn lắm!
Tôi nhún vai:
Tao cũng vậy! Không chơi với mày, tao cứ nhớ nhớ là thế này!
Nói xong, tự nhiên tôi bỗng cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng thò tay lấy một nắm sỏi dưới đất, bèn hỏi:
Tao chơi trước nhé?
Không chờ Tiểu Li trả lời, tôi bắt đầu rải sỏi vào từng ô. Lạ thay, từ lúc đó tôi cảm thấy lòng nhẹ nhàng lắm như chưa bao giờ có mâu thuẫn với Tiểu Li.'
Chưa bao lâu sau đó, Thư và Lợi “sứt” đã gây ra cuộc đánh nhau. Lợi là một trong những đứa nổi tiếng là “trùm sỏ” trong lớp. Trong lúc xô xát, họ vô tình đẩy Tiểu Li ngã xuống và làm đầu cô bé chạm vào cạnh bàn, gây ra vết thương chảy máu. Từ đó, trên trán cô bé luôn có một vết sẹo đến tận bây giờ. Dù bị chảy máu, Tiểu Li đã về nhà và kể cho mẹ biết. Thư cũng hối hận và luôn nghĩ rằng cô bé rất cao thượng!
“Kể từ đó, có thể xem như tôi đã tự nguyện rút lui khỏi chiến trường một cách im lặng. Gọi là rút lui tự nguyện, nhưng thực ra tôi đã bị Việt An đẩy ra xa mà không có sự trân trọng. Thực tế đầy phũ phàng đã cho thấy dù tôi có tìm kiếm hoặc chạy trốn đi đâu đi chăng nữa, thì tình yêu vẫn rời bỏ tôi. Tôi chỉ là một con lừa ngu ngốc trong câu chuyện của Rabelais. Mặc dù vậy, trước đây tôi luôn mơ mộng, tôi thích nghe Hải gầy kể và tưởng tượng mình là... sư tử Châu Phi, chiến thắng mọi thử thách.
Tôi quyết định không nghe lời Hải gầy nữa, tôi “tẩy chay” những danh ngôn. Tôi quyết định quay trở về với truyền thống dân tộc, chỉ tuân theo câu ca dao:
Yêu thương thì yêu thương đến cùng
Còn gặp trục trặc thì trải qua cho đã!
Tôi quyết định trải qua trục trặc bằng cách lơ hẳn Việt An, lần này không phải là “chiến thuật” như hôm trước. Sau một bi kịch như thế, chỉ có can đảm mới dám đối diện với nó.
Trong lớp học, tôi chỉ trò chuyện với Hải gầy. Khi thầy cô giảng bài, tôi nhìn chăm chú vào bảng, không nhìn sang nhìn dọc, làm như không có gì đáng chú ý ngoài bảng.
Ngay khi tiếng trống tan học vang lên, tôi vội vã rời khỏi lớp, ôm cặp và đi thẳng một mạch, không rẽ rà đi quanh Việt An như trước kia. Tôi chỉ tiếc cho Hải gầy, tôi đi nhanh quá, nó cứ đuổi theo tôi như muốn thở hụt. Nhưng làm thế nào được, tôi muốn đi xa, xa đến mức biến mất khỏi tầm mắt, trước khi Việt An kịp thấy tôi lẩn trốn như một con thú nhỏ đáng thương...
Bỏ qua những rắc rối hiện tại, hãy quay về quá khứ. Sau một thời gian hạnh phúc cùng nhau, Tiểu Li đã phải chuyển đi. Ngày Tiểu Li ra đi, Thư rất buồn. Cậu bé suốt ngày nhớ mong, đến nỗi đôi khi mơ thấy cô bé. Thư hối hận về những gì đã làm với Tiểu Li và hối hận vì chưa bao giờ đặt cánh hoa phượng vào vở cho cô bé. Cậu thường nhìn cây phượng nở rồi suy nghĩ chờ đợi một ngày Tiểu Li quay lại. Hình ảnh của một Tiểu Li hiền lành và dễ thương có lẽ sẽ mãi mãi đọng lại trong trái tim cậu cho đến hết cuộc đời.
Và điều kì diệu đã xảy ra! Việt An cuối cùng cũng làm hòa với Thư. Lúc đó, anh chàng mới nhận ra rằng Việt An chính là Tiểu Li. Thật là kỳ diệu! Như người ta thường nói: “Kiếp trước gặp nhau 999 lần mới có duyên kiếp này!”. Liệu có phải cả hai đã có duyên từ kiếp trước hay không?
Anh là giọt sương
Rơi trên mái nhà
Anh là chàng trai
Đến từ ngày hôm kia…
Với phong cách văn học hài hước, tinh nghịch kết hợp với một chút ngọt ngào, tác giả Nguyễn Nhật Ánh đã sáng tạo ra một câu chuyện rất hấp dẫn, khiến người đọc không thể rời mắt khỏi trang sách. Đây là một trong những tác phẩm nổi tiếng, ghi dấu ấn của ông. Hãy đọc cuốn sách để bạn được nghe lại giai điệu của tuổi trẻ, trải qua những kỷ niệm đẹp nhất thuở đi học, và hơn thế nữa, hãy đọc để thức tỉnh trái tim của mình!
Tác giả: Phương Hoa - MyBook