
Cô gái mù chữ phá bom nguyên tử – một cuốn tiểu thuyết đầy những câu chuyện hấp dẫn và bí ẩn từ tác giả Jonas Jonasson, người đã viết 'Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất'.
Nombeko sinh ra trong một căn lều nhỏ tại Johannesburg, thành phố lớn nhất Nam Phi. Từ khi còn bé, cô đã hiểu rằng cuộc sống không dành cho cô nếu không có sự kiện bất ngờ. Thay vào đó, cô quyết định tự học và thoát khỏi địa ngục bằng những viên kim cương giả.
Cuộc đời của Nombeko trở nên phức tạp khi cô trở thành cố vấn cho dự án bom nguyên tử. Tuy nhiên, cô không ngừng nghĩ về việc trốn thoát và tình cờ gặp cặp sinh đôi Holger tại Thụy Điển, một trong số họ là người âm mưu làm thay đổi cả nước.
Cuộc đời của Nombeko liên kết với cặp sinh đôi, và khi họ bắt cóc vua và thủ tướng Thụy Điển, cô phải ra tay để cứu thế giới khỏi thảm họa. Câu hỏi là bom nguyên tử sẽ kết thúc ở đâu, và ai sẽ kiểm soát nó?
Cuốn sách nổi tiếng thế giới 'Cô Gái Mù Chữ Phá Bom Nguyên Tử' của Jonas Jonasson khiến người đọc phát cuồng với cách ông đùa vui với các nhân vật lịch sử và thế giới chính trị đầy âm mưu.
Trích Dẫn Từ Sách 'Cô Gái Mù Chữ Phá Bom Nguyên Tử':
… Lúc đó, cô nhận ra mình không có lựa chọn khác ngoài việc kiếm tiền. Làm việc khi mới mười tuổi và mù chữ không phải là điều dễ dàng ở Soweto. Nhưng với sự cần cù, cô đã tìm cách kiếm sống bằng cách kéo thùng.
Mẹ cô đã giúp cô hiểu về cộng trừ ngay từ khi cô còn nhỏ. Vì vậy, khi cô lớn lên, việc tính toán trở nên thú vị hơn.
Một ví dụ đặc biệt là khi cô có thể giúp đỡ sếp của mình trong việc tính toán các báo cáo hàng tháng.
Cuộc sống của Nombeko đã trải qua những biến cố không ngờ và vui vẻ. Từ việc kéo thùng đến việc tính toán phức tạp, cô đã vượt qua tất cả với sự thông minh và kiên nhẫn.
Ví dụ, cô thường xuyên lưu lại gần sếp để giúp ông trong việc tính toán báo cáo hàng tháng.
“Chín mươi lăm nhân với chín mươi hai,” sếp cô nói mặc kệ. “Máy tính ở đâu rồi?”
“Tám nghìn bảy trăm bốn mươi,” Nombeko đáp.
“Mày đi tìm cái máy tính cho ông này đi, con bé kia ơi.”
“Tám nghìn bảy trăm bốn mươi,” Nombeko nhắc lại.
“Mày nói cái gì vậy?”
“Chín mươi lăm nhân chín mươi hai là tám nghìn bảy trăm…”
“Làm sao mày biết vậy?”
“Dạ, cháu nghĩ chín mươi lăm là một trăm trừ năm, chín mươi hai là một trăm trừ tám, nếu lật ngược lại và trừ đi thì tất cả là tám mươi bảy. Và năm lần tám là bốn mươi. Tám mươi bảy trừ bốn mươi. Tám nghìn bảy trăm bốn mươi,” Nombeko giải thích.
“Sao mày lại nghĩ như vậy?” Bác quản lý ngạc nhiên hỏi.
“Cháu không biết,” Nombeko trả lời. “Bây giờ mình tiếp tục làm việc được chưa ạ?”
Từ đó, cô bé được thăng chức trở thành trợ lý của bác quản lý.
Dần dần, cô cảm thấy ngày càng thất vọng vì không thể hiểu được những gì các sếp lớn tại Johannesburg viết trong các sắc lệnh đặt trên bàn làm việc của bác quản lý. Bản thân bác quản lý cũng từng gặp khó khăn với chữ nghĩa. Bác trầy trật tìm hiểu từng từ tiếng Phi, rồi mò mẫm lật từ điển tiếng Anh để ít nhất các ký tự khó hiểu còn hiện ra dưới dạng một ngôn ngữ có thể hiểu nổi.
“Hôm nay họ cần gì ạ?” Nombeko tò mò hỏi.
“Chúng ta phải làm đầy thêm các thùng,” người quản lý trả lời. “Bạn đoán đúng đấy. Hoặc có thể họ đang có kế hoạch đóng cửa một trong các trạm vệ sinh. Không rõ lắm.”
Người quản lý thở dài. Trợ lý của ông không thể giúp gì. Vì vậy cô ấy cũng thở dài theo.
Tuy nhiên, một điều may mắn đã xảy ra: Nombeko, mười ba tuổi, bắt gặp một gã lạnh lùng đang rình rập dưới vòi sen trong phòng thay đồ của nhân viên vệ sinh. Gã chưa kịp làm gì thì cô đã làm gã tỉnh ngộ bằng cách đâm một cây kéo vào đùi gã.
“Cháu cần gì?”, gã hỏi.
“Hôm qua cháu để quên cây kéo trong đùi anh nên bây giờ cháu muốn lấy lại.”
“Anh đã giao nó đi rồi,” gã trả lời.
“Vậy thì anh nợ em cái kéo,” cô gái nói. “Làm sao anh biết đọc nhỉ?”
Gã, tên là Thabo, với nửa hàm răng đã mất. Đùi gã đau đớn khủng khiếp và gã không muốn trò chuyện với cô bé nồng nhiệt như thế này.
Nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi gã đến Soweto, có ai đó có vẻ quan tâm đến sách của gã. Nhà của gã đầy sách, và vì thế hàng xóm thường gọi gã là Thabo điên. Nhưng cô gái trước mặt gã có vẻ ghen tỵ hơn là khinh bỉ. Có lẽ gã có thể tận dụng điều này.
“Nếu em hợp tác hơn một chút thay vì quá hung dữ như thế thì có thể anh Thabo sẽ chỉ cho em biết. Thậm chí anh còn dạy em cách hiểu các chữ và từ. Nếu em hợp tác hơn một chút, thế thôi.” Nombeko không có ý định hợp tác với gã lẻo mép hơn so với những gì cô đã làm trong phòng tắm ngày hôm trước. Vì vậy, cô trả lời, tùy cơ ứng biến, cô có một cái kéo khác, và cô muốn giữ nó chứ không phải sử dụng nó trên đùi của anh Thabo. Miễn là anh ấy đối xử đúng mực – và dạy cô đọc – thì đùi thứ hai có thể vẫn ổn.
Thabo không hiểu lắm. Cô gái vừa đe dọa anh à?
Nguồn: tải sách miễn phí.com