Hạnh phúc là điều gì? Có phải nó tồn tại trong những thứ chúng ta không sở hữu? Hành trình đến sự giác ngộ, sự giải thoát liệu có thể đơn giản chỉ bằng việc tu hành? Hãy cùng chiêm nghiệm và thưởng thức mỗi trang sách của 'Con đường vô tận' của tác giả Lê Thanh Minh, sẽ dẫn dắt chúng ta đến cái nhìn chân thực, trần trụi hơn về đất nước Ấn Độ - cái nôi của Phật giáo
Khi nhắc đến Ấn Độ, người ta thường liên tưởng đến một quốc gia với nhiều phong tục và văn hóa truyền thống sâu đậm. Con sông Hằng hiền hòa uốn quanh, là biểu tượng tâm linh của người dân ở đây. Nếu tôn giáo là những cây cối, thì Ấn Độ chính là vườn ươm của chúng. Các tôn giáo sống hòa bình cùng nhau, không bị triệt tiêu. 'Con đường vô tận' của Lê Thanh Minh kể về cuộc hành trình theo bốn điểm đến nổi tiếng của Phật giáo tại Ấn Độ: nơi sinh, nơi chứng, nơi pháp và nơi nhập niết bất khả diệt. Đọc để hiểu rằng, ngoài sự bình an và niềm vui, vẫn còn sự khó khăn và nỗi buồn âm ỉ. Để hiểu, hạnh phúc không chỉ đơn giản là trạng thái tinh thần vui vẻ, mà còn cần phải thực tế hơn với tiền bạc và sự thỏa mãn những nhu cầu cơ bản
Khởi hành...
Khi đón tiếp nhóm du khách tại sân bay Delhi, một tác phẩm điêu khắc bằng vàng vẽ bàn tay Phật đang thuyết pháp là bức tranh chào mừng. Phía sau có những đĩa đồng và đồng đỏ. Ở giữa là hình ảnh cánh hoa sen, biểu tượng cho Bát Chánh Đạo. Bốn cánh dài là Tứ Diệu Đế. Hình ảnh đơn giản nhưng không kém phần thu hút. Trong ngày đầu tiên của chuyến đi, tác giả được thăm quan Akshardham, một trong những đền đài của đạo Hindu. Ngoài Phật giáo, Hồi giáo cũng có sức ảnh hưởng lớn tại đây. Tuy nhiên, người theo đạo Hindu thường xung đột và đàn áp các tôn giáo bản địa khác. Văn minh Hindu bị chia cắt thành nhiều phái. Dễ dàng nhận biết điều này ở đất nước này, với hàng trăm đền đài thờ các vị thần Hindu lan tràn khắp nơi
Quay trở lại hành trình, Ashardham là một công trình được bắt đầu từ năm 2000 với hơn mười một ngàn công nhân xây dựng. Qua nhiều năm, vào năm 2005, công trình này đã chính thức hoàn thành. Có thể nói, đây là nơi tập trung những điều tinh túy nhất của nghệ thuật. Công trình to lớn được tạo ra từ những bàn tay tài ba, mọi chi tiết đều được chọn lựa cẩn thận, tỉ mỉ
Khi còn là học sinh tại trường mỹ thuật Repin, tôi từng nghe kể về một nhà điêu khắc Nga, người đã dành cả đời chỉ để tạo ra cánh cửa gỗ của tòa thánh đường Vatican và những tác phẩm điêu khắc khác để mang về cho nước Nga. Tuy nhiên, cánh cửa ấy so với những gì tôi đang nhìn thấy không thể sánh kịp. Những tác phẩm nghệ thuật ở đây kỳ diệu và tinh tế hơn nhiều.
Trên con đường dẫn vào ngôi đền, họ đã xây dựng một khoảng sân hình tròn. Đá hoa cương được lát sàn và trang trí đẹp mắt. Ở trung tâm là một ngôi sao bốn cánh, mỗi cánh chỉ vào một hướng: Đông, Tây, Nam, Bắc. Bước vào sảnh chính, khách tham quan được yêu cầu cởi giày cẩn thận trước khi bước vào. Akshardham có một tượng Phật lớn nhưng đầu lại là của thần Bhagwan Swaminarayan. Xung quanh đền là 99 con voi được chạm từ đá sa thạch và vàng. Điểm nhấn nghệ thuật chính là các tác phẩm điêu khắc tuyệt vời. Các con vật được tạo ra một cách tự nhiên và tạo ra ấn tượng mạnh mẽ đối với du khách lần đầu tiên đặt chân tới nơi này.
Khi mặt trời mọc phía đằng sau núi, đoàn hành hương đã dừng lại để nghỉ ngơi và ăn trưa tại một nhà hàng cạnh đó. Buổi chiều, tác giả và bạn bè đã bắt taxi để đi chiêm ngưỡng cây cột sắt huyền thoại ở Delhi. Đây là một trong những biểu tượng của văn minh cổ của Ấn Độ. Mặc dù có nhiều giả thuyết về nguồn gốc của cây cột này, nhưng một sự thật là nó đã tồn tại từ thời xa xưa. Được tạo ra để tôn vinh vị thần Vishnu, cây cột này đã đứng vững qua hàng ngàn năm lịch sử, thách thức sự hiểu biết của con người.
Trước cửa khách sạn, có hai chiếc taxi, một chiếc đen và một chiếc đỏ. Hai tài xế đều mặc trang phục truyền thống của người Hindu. Sau khi chụp một vài bức ảnh kỷ niệm, họ bắt đầu hành trình. Mặc dù quãng đường chỉ khoảng 13 cây số, nhưng mất tới 2 giờ để đến đích vì đường xá đầy gập ghềnh. Các phương tiện di chuyển không tuân theo bất kỳ quy tắc nào. Ánh chiều đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ rực. Ở đây, mặt trời lặn nhanh hơn so với ở Việt Nam, chỉ trong vài phút là khác biệt rõ rệt. Trong lúc tác giả cố chụp một bức ảnh với một tháp cổ, anh ta tình cờ chụp được một chiếc máy bay bay qua đỉnh tháp. Phía bên phải, có một cây cột sắt đứng tựa vào bầu trời. Khác với mong đợi của tác giả, nó trông thật buồn và không có gì ấn tượng. Trên đỉnh của cây cột có những hình trang trí, nhưng nó không phải là một cột cờ để tưởng nhớ thần Vishnu như tin đồn.
Tôi không hiểu tại sao khoa học lại cố gắng xâm nhập vào mọi lĩnh vực, cố gắng giải thích mọi hiện tượng tự nhiên. Nhiều điều vượt ra ngoài hiểu biết của con người và khiến chúng ta cảm thấy bất lực trong việc giải thích chúng. Liệu họ có cảm thấy xấu hổ không? Có nhiều hiện tượng mà chúng ta không thể giải thích được, và tôi tự hỏi tại sao chúng ta phải cố gắng tìm kiếm lời giải đáp khi có thể đơn giản là tin tưởng?
Văn minh sông Hằng đã để lại một dấu ấn vĩ đại trong lịch sử và văn hóa của chúng ta.
Trong tâm tư của người dân Ấn Độ xưa, họ tin rằng sông Hằng bắt nguồn từ thiên đường. Dài 2.525 km và đổ vào vịnh Belgan, đây là một con sông có vùng lưu vực rộng lớn bao phủ hơn một triệu km². Có thể nói, đây là nguồn nước tươi mát mà thượng đế đã ban tặng, nuôi dưỡng và chăm sóc cả về tinh thần lẫn thể xác cho nhân dân.
Rời New Dehli, đoàn đã đến Varanasi, trung tâm tôn giáo quan trọng nhất của văn minh sông Hằng. Lúc 5 giờ sáng, họ rời khách sạn để đón bình minh. Trời lạnh với gió mạnh và hơi ẩm từ sông, nhiệt độ chỉ khoảng 8 độ C. Những chiếc xe cộ rải rác trên đường chờ đón khách. Một số người đứng bên ngoài, tay giơ lên mong đợi một ân huệ. Mọi người lên thuyền và đi ra sông.
Khoảnh khắc này, đèn vẫn sáng. Hai người đàn ông đang đứng bên cạnh lửa, hiện rõ trong ống kính của tác giả. Họ đang kiếm gì đó trong đống lửa. Một bức ảnh hiện ra với củi được xếp cao và một người nằm trong một mảnh vải. Xung quanh, một nhóm người quay quần quật quanh lửa. Họ bắt đầu làm lễ hỏa thiêu, gửi linh hồn về thế giới bên kia. Đây là một phần không thể thiếu của văn minh sông Hằng. Mọi người đến đây cầu nguyện, tắm, uống nước sông để mong may mắn. Khi qua đời, họ mong rằng tro cũng sẽ được đặt tại đây và tin rằng thần linh sẽ che chở họ.
Mặt trời mọc. Chim hải âu bay xung quanh những chiếc thuyền. Các tàu buôn bán càng trở nên đông đúc hơn. Một số người trên thuyền mua những hạt màu vàng và rải xuống sông. Tiếng chim kêu lạnh và tiếng gió làm cho cảnh tượng trở nên sống động. Trên nền trời đỏ, mọi thứ hòa quyện với nhau tạo nên một bức tranh tuyệt vời. Thầy Pháp Niệm thổi một bản nhạc dài với tiếng sáo của mình.
Như có, như không. Có lúc tôi quên rằng mình đang ở trên sông, mà như đang ở trên đỉnh núi nhìn ra mênh mông...
Im lặng...
Dưới bậc thang dẫn xuống bờ sông, hai phụ nữ đang tắm trong nước lạnh 8 độ C. Cách đó vài mét, một số đàn ông đang chuẩn bị một buổi hỏa táng. Sau vài lần nâng, hạ xuống, họ đặt xác vào một tấm vải và quấn lại, đặt lên đống củi. Một lễ hỏa táng nữa... Sự sống và cái chết hòa quyện, xen lẫn hàng ngày trên bờ sông Hằng như một phần tự nhiên của cuộc sống từ xa xưa. Niềm tin luôn tồn tại vĩnh hằng, dù mọi thứ có thay đổi.
Người theo đạo Hindu tin rằng, cái chết là sự trở về. Đây là điều tất yếu của cuộc sống. Khi ai đó rời bỏ thế gian này, hãy để mọi thứ diễn ra tự nhiên, không phải luyến tiếc hay đau khổ. Trên khắp vùng đất này, khó tìm thấy một nơi mai táng hoặc nghĩa trang. Ngay cả Gandhi, khi qua đời, cũng được hỏa táng và tro của ông rải trên đất Ấn Độ.
Cập bến, đoàn tiếp tục hành trình đến Vườn Lộc Uyển, nơi Đức Phật đã giảng pháp lần đầu tiên cho năm anh em Kiều Trần Như. Tọa lạc cách Varasani khoảng 10km, khu di tích chỉ còn lại đống phế tích. Cuối con đường, một đền đã được xây dựng để kỷ niệm sự kiện quan trọng này.
Mọi người cùng nhau thiền hành quanh tháp ba vòng theo chiều kim đồng hồ, bước chân chậm và bình yên. Sau đó, họ quây quần lại để nghe pháp. Tưởng nhớ câu chuyện về năm anh em Kiều Trần Như, những người từng ban đầu nghi ngờ Đức Phật nhưng sau đó đã giác ngộ và trở thành đệ tử đầu tiên của Ngài.
Sau bữa trưa, đoàn tiếp tục tham quan khu di tích. Những cột cao đã bị thời gian phá hủy, và đôi khi có người đi dẫm vào không nhẹm. Tuy nhiên, có những chú chó trông thân thiện không sủa nhặng, thậm chí nằm sát chân khách.
Một hàng rào cao được xây bằng gạch quét vôi đỏ vây quanh chuồng của những chú nai. Điều này là để bảo vệ chúng khỏi sự quan sát của kẻ săn bắn. Vườn Lộc Uyển được cho là nơi sinh sống của những chú nai hậu duệ từ thời Phật. Khoảng 200 mét ra phía trước là nhà bảo tàng địa phương, điểm cuối cùng của chuyến tham quan.
Chùa Bồ Đề
Xin chào Bodhgaya! Nơi mà Phật Thích Ca Mâu Ni đã giác ngộ dưới gốc cây Bồ Đề. Không giống như sự yên bình mà nhiều người nghĩ, ở đây đầy ồn ào với tiếng kinh niệm và hành lễ trên khắp các ngôn ngữ. Âm thanh phát ra từ loa micro lấn át mọi thứ, tạo ra một không gian năng lượng sôi động.
Sau bữa sáng, mọi người ngồi dưới gốc cây Bồ Đề để học cách biết ơn cuộc sống thông qua việc thưởng thức trái cam.
Thầy giáo cầm trái cam và hướng dẫn mọi người cách thưởng thức từng giọt nước cam. Trước hết, họ quan sát màu sắc của trái cam và suy nghĩ về quá trình trồng và thu hoạch. Sau đó, họ từ từ bóc vỏ trái cam để thưởng thức hương vị và mùi thơm của nó.
Sau buổi giảng pháp, mọi người chuẩn bị thăm làng Bakrour, nơi mà cô gái Sujata đã cứu Phật bằng ca sữa của mình. Một cây bồ đề được trồng tại đây từ năm 2008, mặc dù nước ao bốc mùi khó chịu vì ô nhiễm.
Qua làng Bakrour, mọi người thấy những cánh đồng gạch đất hình bát giác xây dựng một cách nghệ thuật. Tại đây, không có cửa vào vì đó là nơi lưu giữ xá lợi Phật. Những hình ảnh này được tác giả lưu giữ trong bức ảnh kỷ niệm.
Kushinagar – Nơi Đức Phật nhập diệt
Từ Rajgir, đoàn tiếp tục hành trình đến thánh địa Kushinagar. Quãng đường dài 260km. Cách Tajgir 80km là một ngôi chùa do một sư cô sáng lập. Cô từng là một du khách đến Ấn Độ và ở lại xây chùa. Cổng bên trái dẫn vào một tòa nhà tròn với không gian xanh mát. Dãy hành lang rộng mở ôm lấy tòa nhà lát đá nhám. Trước sân là khu vườn rau cải xanh tươi. Đoàn nghỉ trưa tại khu canteen rộng lớn trước khi tiếp tục hành trình.Trên đường, đoàn ghé thăm một tháp chứa xá lợi và nghe cư sĩ kể chuyện về Đức Phật. Ngày xưa, Đức Phật dừng chân ngắm nhìn cánh đồng lúa vàng rực rỡ. Câu chuyện này làm đoàn nhớ về vẻ đẹp của cảnh quan ấn tượng tại đây.
Đường đi trở nên khó khăn hơn với xe cộ chật hẹp và đám rác cháy phát ra khói. Mọi thứ trở nên ảm đạm với những con bò gầy đói chăn thả. Đoàn đến khách sạn vào tối và có một đêm ngon giấc sau một ngày mệt mỏi.
9 giờ 30 sáng, đoàn tập trung ngoài cổng. Mỗi người được tặng một bông hoa trước nơi Đức Phật nhập diệt. Cây Sala trước mặt có từ thời Đức Phật và được tôn vinh với những bông hoa đỏ. Đoàn đứng xung quanh tượng Phật để thể hiện lòng tôn kính.
Cuộc hành trình kết thúc với việc đến Lâm Tỳ Ni, nơi Đức Phật sinh ra. Cây cột đá trước cổng là minh chứng về sự ra đời của Đức Phật. Đoàn đi hành thiền xung quanh cây cột huyền bí và tham quan dấu chân Phật.
Kết luận:
Hành trình 'Theo dấu chân Bụt' giúp tác giả nhìn nhận sâu sắc hơn về triết học và tôn giáo. Hạnh phúc và khổ đau, thiện và ác không phải là hai phạm trù đối lập, chúng luôn tồn tại và hòa quyện với nhau. Điều quan trọng là không có khuôn mẫu cố định để trở nên tốt hơn và tiến tới giác ngộ. Mọi thứ phụ thuộc vào duyên số, hoàn cảnh và thời đại.
Mâu thuẫn và hòa hợp, sự có và không có, thời gian vô thường như dòng sông vô tận chảy qua. Dù không có ngọt nước nào khi nhìn vào, nhưng sông vẫn từng đầy ắp và không ngừng chảy đi, hòa mình vào biển lớn.
Tác giả: Ngọc Ấn - MyBook
Mua sách với giá tốt tại: https://bit.ly/2MC9TkF