Nhà, có thể là nơi bạn sống, hoặc là quê hương của bạn. Mỗi người đều có quyền mong muốn một “nhà” theo cách của mình. Nhưng dù nhỏ hay lớn, “nhà” luôn là nơi chúng ta cảm thấy an bình, nơi chúng ta có thể thư giãn sau một ngày dài, uống trà, hay nghĩ về cuộc sống. Nếu nhà không che chắn bạn khỏi ánh nắng và mưa, thì đó không phải là nhà. Và người cũng không còn là người.
Câu chuyện kể về Phan - một cô gái sống ở bờ biển theo đuổi học ngành tâm lý, trong 7 ngày ngắn ngủi cô đã tìm lại ký ức của mình cũng như tình cảm gia đình với người cha 'thô lậu', đồng thời khám phá những cảm xúc đau thương từ chiến tranh đã ghi sâu vào tâm trí và tinh thần của những người sống sót.
Gia đình luôn ở đó, nhà luôn mở cửa chờ đón đứa con trở về
Khi Phan và Ali đến nhà của khách hàng “cuối cùng” này, Phan bỗng cảm thấy e ngại, muốn chạy trốn khỏi căn nhà xám xịt, nặng nề như nhà tù với chủ nhân tàn bạo, thô lỗ và thích kiểm soát người khác. Theo hợp đồng, người chủ trang trại này muốn loại bỏ hình ảnh đứa con gái “trời đánh” mới gặp tai nạn hai tháng trước ra khỏi ý thức của mình.
Rồi cùng với quyển nhật ký của cô gái, Phan dần hiểu rõ hơn về khách hàng không ổn định của mình. Một người khó chịu, hung bạo và cứng đầu, một người cha không bao giờ lắng nghe con cái, ép buộc họ phải tuân theo ý của mình. Quyển nhật ký bắt đầu bằng những lời oán hận, “ghét bỏ” cha của cô gái, cuộc sống của cô như căn phòng của cô: kín đáo, đầy những hình ảnh rối ren, nhưng cửa sổ kín đáo vẫn đóng sập.
Chắc chắn chỉ người loại này mới muốn quên con của mình
Người đàn ông cũng tỏ sự căm ghét với đứa con khi Phan nói “Dù sao cô ấy cũng là con của ông”, như con rắn hổ điên phun nọc: “Nó không phải là con của tôi. Nó là kẻ thù. Sống chống lại tôi không hả. Dù nó chết, nó vẫn theo tôi, làm khổ tâm trí tôi. Đứa trẻ nghịch ngợm, tham lam vô độ đó”. Đứa con gái của ông được khen ngợi là hiền lành, nhưng thực tế là một đứa trẻ nghịch ngợm, từ khi còn nhỏ đã muốn lừa dối cha mình, luôn nguyền rủa người cha. Tình cảm cha con vẫn còn tồn tại, mặc dù có những khó khăn.
Từ câu chuyện nhỏ đến lớn thông qua nhật ký và câu chuyện của người cha, từ hai góc nhìn của hai thế hệ, người đọc dần nhận ra rằng thực tế là cha con họ đều yêu thương gia đình của mình từ đáy lòng. Cô con gái không nói nhiều, nhưng luôn mở cửa chờ đón ba mỗi khi ông đi nhậu, cô luôn bảo ông về sớm vì sợ rượu chè làm hại sức khỏe; vì ba mình, cô luôn tìm kiếm người mẹ mất tích 40 năm. Người cha, mặc dù nghèo, luôn cố gắng cung cấp cho con mọi điều, có cuộc sống đầy đủ, luôn nấu bánh canh cho con với hi vọng đây là món ăn duy nhất mà ông có thể nấu ngon; ông mong muốn con ở bên cạnh vì sợ cô sẽ phải trải qua cảm giác mất mát như ông đã từng trải qua. Tất cả đều là những mong muốn đơn giản, đáng yêu nhất của con người, nếu họ có thể chia sẻ và lắng nghe lẫn nhau ...
Ba nhớ không uống rượu nhiều ...
Con hãy nhớ về nhà!
Chiến tranh, có chính nghĩa hay phi nghĩa, kết quả vẫn là cảm giác đau khổ
Tác phẩm bao gồm những câu chuyện nhỏ về những bi kịch mà chiến tranh mang lại cho gia đình của Jack, gia đình của Phan và Ali. Người ta thường nói, khi một người chết, họ vẫn sống trong lòng những người còn lại, vậy thì những người sống phải chịu đau khổ đến đâu mới có thể quyết định 'quên đi', 'xóa bỏ' những người thân yêu của mình?
Dù đã qua rất nhiều năm kể từ thời kỳ chiến đấu chống lại Mỹ, nhưng hậu quả của chiến tranh vẫn còn đọng lại trên đất nước như những cơn ác mộng. Chị gái hiền lành của Phan, trong buổi phỏng vấn, gần như trở nên điên dại, đau đớn đến tột cùng khi nhớ lại hai đứa con đã mất, mắc phải di oxin khi mới sinh ra, mà từ lúc chào đời đã không có hai mắt, đứa bé đầu lòng mất sau chỉ 3 tiếng kể từ khi sinh, còn bé Ben thì ra đi khi vừa tròn 2 tháng, chưa kịp mọc răng sữa.
Công chúa trong câu chuyện đã tỉnh giấc. Nhưng con gái của tôi, Su xinh xắn, sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa ...
Mẹ tôi nói ba thế hệ cũng chưa đủ, cho đến khi giọt axit chiến tranh vẫn rơi xuống.
Hoặc một cậu bé Raglai đáng yêu, ham chơi, vô tình cùng bạn cưa một quả bom mà chắc chắn không thể nổ trước cửa nhà, nhưng:
Em quên thằng Quanh, chơi game điện tử chỉ để rồi bị bom phá tan cả thân.
Mất cánh tay, mất đôi chân, mất gia đình, mất bạn bè, ám ảnh tâm lý, con mắt giả trợn trừng, con mắt trái chỉ thấy buồn bã.
Em không còn mong muốn từ thiện nữa. Em chỉ mong có lại con mắt, cánh tay, đôi chân bên phải của mình. Con mắt, cánh tay, đôi chân bên trái cứ nhớ về những người thân, mỗi đêm trong bệnh viện em đều khóc.
Những người bị ảnh hưởng sau chiến tranh sống không ra sống, chết không ra chết, không còn là con người, cũng không phải là quỷ. Dù người ta nói 'người đã khuất chỉ tồn tại trong trí nhớ của những người còn sống', nhưng đối với họ, đối với những người còn sống hoặc chỉ còn tồn tại trong ký ức, điều đó cũng không thể gọi là 'sống'.
Chiến tranh luôn tồn tại như một phần không thể thiếu của lịch sử: hòa bình, phát triển, suy thoái, xung đột, chiến tranh, rồi lại hòa bình,... một vòng lặp không ngừng từ khi con người có ý thức. Những trận chiến có thể ngắn ngủi, nhỏ bé trong lịch sử, nhưng nỗi đau mà chúng gây ra vẫn còn mãi mãi, và dường như con người không hề học hỏi. Trong chiến tranh, hàng ngàn người quyết tâm tham chiến, tự hào vì có thể chiến đấu cho niềm tin của họ, nhưng rồi hàng ngàn người lại trở thành nạn nhân của sự mù quáng ấy, mất nhà, mất cửa, mất người thân, mất nghề nghiệp. Con người kì lạ hay chiến tranh kì lạ? Thực ra, chiến tranh chỉ là một sản phẩm của con người và con người thì thích tự làm tổn thương lẫn nhau. Chiến tranh không dừng, liệu bao giờ con người mới có thể tìm lại cuộc sống thực sự?
Tác giả để lại một cái kết mở, từ đó chúng ta hy vọng vào ánh sáng của tương lai qua việc thông báo về hiệp định ngừng bắn giữa chính phủ hai nước Israel và Palestine cũng như ...
Ba, em đã tìm thấy cô ba rồi!
Ở phía Đông, bạn có thể nhìn thấy biển, nơi đó Mặt Trời mọc rất đẹp!
Đánh giá chi tiết bởi Đặng Phương - MyBook
Cơ hội mua sách với giá tốt đang chờ bạn: https://goo.gl/1tFJsS