'....Tôi nhận ra rằng việc khơi gợi lại những kí ức sâu thẳm, những câu chuyện đã bị lãng quên, là một nhiệm vụ không dễ dàng. Cuốn sách này đề cập đến những trải nghiệm đau đớn, những mảnh vỡ của quá khứ, và những nỗ lực để đối mặt với chúng.'
Phần 1: Tuổi trẻ không thể quên
Mười năm trên con đường
- Khi đó tôi mới năm tuổi
Khi còn trẻ, Sungbong Choi phải trải qua những cảm xúc đau đớn ở trại trẻ mồ côi, nơi mà ông phải chịu sự cấm đoán và bạo lực.
Sau khi rời khỏi thành phố, Sungbong Choi cảm thấy tự do nhưng cuối cùng lại gặp phải sự tăm tối.
Anh đã gặp một người lạ đã giúp đỡ anh với ít thức ăn và dạy anh cách kiếm sống, nhưng sau đó anh lại phải đối mặt với sự cô đơn và khó khăn.
Sống một cuộc sống khó khăn và phải đối mặt với nhiều khó khăn đã giúp Sungbong Choi trở nên nhạy bén và kiên trì.
- Như một con chó hoặc con mèo hoang
Nhờ sự nhạy bén và kiên trì, Sungbong Choi đã vượt qua được những ngày khó khăn. Mặc dù sống ở những nơi mà người ta gọi là 'điểm nóng' của đêm, anh đã tìm được sự ủng hộ từ những người xa lạ. Nhưng:
Dù được đón nhận và giúp đỡ, nhưng kết thúc cũng đều giống nhau.
Tôi bị đuổi hoặc tự tôi ra đi.
Sáng sớm, khi trở về con đường không có mái hiên che, tôi cảm thấy như đang ở nhà.
- Với những ai hỏi về thời điểm khó khăn nhất?
Trong tâm trí tôi không có 'khi nào' hay 'tốt nhất'.
Những sự kiện trong thời gian đó là một mớ lẫn lộn.
Mỗi ngày trôi qua liên tiếp.
Ngày qua ngày bị đánh đập, bị mắng chửi, bị truy đuổi.
- Mày có tiền không? Nếu có thì có thể giết tao không?
Sau khi hiểu về giá trị của tiền, tôi mua một con dao gấp và mang theo trong túi. Khi trở nên quen thuộc với những kẻ xấu xa, họ cũng cho tôi những cây dao. Mang dao theo và đi lang thang, tôi cảm thấy nhiều người muốn tôi giết họ. Nhưng người tôi muốn đâm nhất là chính bản thân mình. Tôi muốn đâm những kẻ đã lừa đảo, đánh đập tôi, những kẻ xấu xa nhất trong khu phố, rồi cuối cùng là tự tử.
- Con đường cũ nát, tối tăm, nơi mọi người ở Yong Jeon - dong
Mỗi người có lý do riêng khi ở trên con đường này, nhưng mục đích cuối cùng đều là về tiền.
Tiền.
Vì tiền mà con người phải vật lộn.
Bán kẹo. Bán tteokbokki, bán oteng.
Đối với tất cả chúng tôi, con đường này ở Jong Jeon-dong là tận cùng của thế giới.
- Khóc, chửi, khóc, ngủ, khóc, bán kẹo cao su
Không quan trọng đang ở đâu, không cần biết giờ là bao nhiêu, tôi chỉ gào lên trong sự tức giận.
Khi mặt trời lặn và bóng tối lan rộng,
Khi đứng dựa vào ánh sáng lờ mờ của đèn đường,
Khi tôi bước đi trong những con ngõ tối tăm không một bóng người ở Yong Jeon-dong,
Bất ngờ nước mắt lại trào dâng, cảm thấy lạc lõng, cô đơn.
Sau một thời gian dài, tôi khóc, chửi, ngủ và bán kẹo cùng một lúc.
- Người duy nhất ấm áp với tôi, người chị của tình yêu đầu đời
Tôi thậm chí không biết tên của chị ấy.
Mặc dù không biết tên, nhưng tôi biết tình cảm của mình dành cho chị.
Nhớ nhung đó làm cho lòng tôi trở nên cô đơn.
Trái tim trống rỗng, một phần của tâm hồn lạnh lẽo.
- Những người đó không bao giờ rời xa tâm trí tôi, dù chỉ trong giấc mơ
Tại sao tôi lại quay về khu phố này lần nữa?
Tôi rời bỏ cô nhi viện nơi tôi được cung cấp thức ăn và chỗ ở, chỉ để quay trở lại đây.
Ở đây không ai cho tôi ăn, không ai cho tôi chỗ để ngủ.
Nhưng đối với tôi, đây mới là nơi được gọi là nhà.
Ngoài những gương mặt quen thuộc và những con ngõ của khu phố này,
Tôi không quen biết ai, không có một hướng đi nào khác.
...
Những kẻ đuổi bắt tôi cho đến bây giờ, tôi vẫn không biết họ là ai.
Cảnh sát? Những kẻ đầu gấu? Bọn buôn người?
Những kẻ đuổi theo tôi trong giấc mơ không bao giờ xuất hiện.
Tôi vẫn không biết chính xác những kẻ đuổi theo tôi là ai.
- Những người lạnh lùng
Nhưng trên con phố này cũng có những người tốt.
Đứng về phía ai mới thật sự đáng quý.
Tôi không biết gì cả.
Ngay cả cảnh sát cũng không cho tôi bất kỳ sự thương cảm nào.
Tôi không ủng hộ phe nào, cũng không ủng hộ phe khác.
Tôi chỉ ủng hộ những người sẵn lòng nói chuyện với tôi,
Những người sẵn lòng chia sẻ thức ăn với tôi.
- Nhìn thấy khuôn mặt của địa ngục từ trong cái hố
Chưa từng tưởng tượng được bản thân có thể kiên nhẫn đến như vậy.
Sống qua biết bao nỗi đau nhưng lần này...
Đau đến mức không thể hít thở, đây là lần đầu tiên tôi trải qua.
Chưa từng biết được hương vị của tình yêu, cuộc đời này chỉ toàn những cú đánh.
Cuối cùng, mọi thứ kết thúc bằng cách bị chôn sống như thế này, tôi không thể tin được.
Tôi thật sự đáng thương và bị oan uổng.
Phần 2: Bước đầu tiên chập chững vào thế giới mới kỳ lạ
Ba năm trải nghiệm ở trường học buổi tối
- Buổi học tối, ngôi trường đầu tiên tôi bước chân vào để tránh xa bọn xấu
Lại một lần nữa, tôi đứng giữa con đường.
Không phải vì sợ mấy tên xấu tính, mà vì đã no nê sau bữa ăn, tôi cảm thấy tự tin hơn.
Tự tin vượt qua được những tay xấu khiến tôi cảm thấy an lòng.
Tôi mua vài viên kẹo rồi quay về phố đi chơi.
Dù sao đi nữa, đó vẫn là nơi duy nhất tôi có thể đến.
- Đất nước của họ, một quốc gia bình thường nhưng lạ lẫm
Lần đầu tiên tôi nhìn lại cuộc đời mình và cuộc sống của những người thông thường.
Ở một khía cạnh nào đó, điều này còn khó khăn hơn cả việc tồn tại trên đường phố.
Bởi vì tôi không biết phải làm sao để có thể nhập vào thế giới của họ.
- Đột nhiên muốn đọc nhiều hơn
Ka, na, ta... khi viết những chữ đó, tôi tự nhiên mỉm cười.
Tôi luôn nghĩ rằng các bà cụ ở lớp tiểu học thật đáng yêu
'Đã già rồi, học cái đó xong thì còn gì khác chứ?''
Tôi thường trêu đùa họ như vậy.
- Câu chuyện về anh đi nhà thờ và anh bánh ppeppero
- Xả stress và giận dữ, tôi học nhảy
Khi tập trung hết sức để nhảy
Tôi càng cảm thấy bản thân mạnh mẽ hơn.
Tôi đang mở cánh để khám phá thế giới bên ngoài.
Tôi sẽ không còn khóc nữa. Thay vì nước mắt, tôi sẽ rơi mồ hôi.
- Từ một đứa trẻ bán kẹo dạo trở thành kẻ trộm cắp
- 14 tuổi, tên Sungbong Choi lần đầu tiên trở nên nổi tiếng
- Nếu lòng cảm động đã mở ra, hãy gặp gỡ người từ thiện
- Thi kiểm tra năng lực - tấm vé để giống như người khác
Phần 3: Liệu tôi có thể sống giống như người khác không?
Trường học và âm nhạc
Trong phần này, Sungbong Choi chia sẻ về những trải nghiệm của mình tại trường, về thời gian anh dành cho âm nhạc nhưng vẫn gặp phải những khó khăn, những ngày tìm ra ước mơ nhưng cũng nhận ra tương lai còn nhiều khó khăn... Mỗi giai đoạn đều đầy gian truân, nhưng cuối cùng, anh vẫn vượt qua, để sống cuộc đời ý nghĩa của mình.
- Đây là nơi được gọi là nhà? Nơi an toàn để trở về
- Tôi mong được gặp bạn bè, mong được đến trường
- Những ngày dù có âm nhạc vẫn khắc nghiệt
- Sự giúp đỡ từ quỹ hỗ trợ trẻ em
- Hát hò, dù vất vả nhưng vẫn là con đường tôi phải đi
- Ước mơ trở thành sinh viên đại học như bao người khác
- Tìm kiếm ước mơ ca hát, hướng tới thành phố của hy vọng
- Tương lai mơ mịt như màn sương dày đặc.
Phần 4: Liệu tôi có thể tìm được hạnh phúc không?
Một bước tiến vào thế giới
- Liệu tôi thực sự bị rối loạn nhân cách?
- Hai tuần ở phòng cách ly vì bệnh tâm lý
Nhận ra dấu hiệu của tình trạng tâm lý, Sungbong Choi đã đến bệnh viện. Nhưng với tâm trạng rối loạn, anh phải ở trong phòng cách ly. 'Mặc dù không bị buộc buộc chân, tay nhưng tâm trạng của tôi giống như lúc bị giam trong phòng bệnh của khoa tâm thần đầu tiên tôi đến... Trái tim tôi cũng giống như căn phòng cách ly này, dù ở đâu tôi cũng không thể thoát ra khỏi suy nghĩ mình chỉ một mình.'
- Mẹ, người dù chỉ một lần khi chết cũng muốn gặp
Theo hồ sơ đăng ký thân dân, anh đã tìm đến mẹ của mình. Nhưng mọi chuyện không diễn ra như anh mong đợi. Khi gặp mẹ, cả hai im lặng; khi ngồi cùng trên xe, họ không nói một lời. Câu đầu tiên mà mẹ hỏi là 'Sao lại đến?', 'Mày giống hệt lão ấy.' với giọng tức giận. Và vì thế, anh quyết định bước ra khỏi chỗ đó, và mẹ anh không đuổi theo. Và anh suy nghĩ đến việc tự tử. Và một cơ hội mới mở ra...
Tiếp theo:
- Nella Fantasia trong giấc mơ của tôi
- Câu chuyện và bài hát tạo nên hội chứng trên toàn thế giới của tôi
- Sau Korea's Got Talent, giữa cuộc đời và những con người
Câu chuyện tiếp tục, kể về hành trình tham gia Korea's Got Talent, về ước mơ ăn thịt, về quá trình luyện tập và những ngày sau cuộc thi.
'Trở thành tâm điểm của thế giới
Không phải lúc nào bạn cũng trở thành ngôi sao hoặc giàu có
Tôi không mong đợi điều đó
Nhiệm vụ của tôi
Là tạo ra một phiên bản mới từ âm nhạc.
Với tôi, bây giờ chỉ là khởi đầu.'
Kết:
'Tôi muốn gửi lời biết ơn đến mọi người ở nhà xuất bản, biên tập viên đã không ngừng hỗ trợ để cuốn sách này ra đời. Tôi cũng muốn dành lời cảm ơn và tình yêu đến tất cả những người đã ở bên tôi suốt thời gian qua. Khi bạn đọc đang mở trang đầu của cuốn sách này, hy vọng dù bạn đang gặp khó khăn gì, đang mơ về điều gì, bạn sẽ có đủ sức mạnh để đứng lên và hướng tới một ngày mới. Tôi sẽ luôn ở đây để ủng hộ bạn.'
Đúng vậy, khi cầm cuốn sách này, chắc chắn ai cũng có thể trả lời câu hỏi 'Liệu có nên hy vọng vào một tương lai tốt đẹp?''. Nếu bạn đang gặp khó khăn, cảm thấy bế tắc trong cuộc sống, hãy đọc 'Dù thế nào cũng phải sống bởi chúng ta chỉ sống một lần' - Câu chuyện về một đứa trẻ mồ côi 5 tuổi; Một cậu bé bán kẹo dạo sống chui lủi không khác một con chó, một con mèo hoang, bị đánh đập, bị lạm dụng, thường xuyên muốn chết; Cậu bé ấy đã trở thành Á quân của Korea's Got Talent, xuất hiện trên nhiều kênh truyền thông quốc tế CNN, ABC, The New York Times... Cuốn sách đã trở thành nguồn an ủi, động viên và hy vọng cho hàng triệu người khi gặp khó khăn trong cuộc sống này.
Tác giả: Thái Hà - MyBook