Cuộc sống luôn đầy bất ngờ, chúng ta không bao giờ biết khi nào một trang mới của cuộc đời sẽ mở ra. Tuy nhiên, hối tiếc về những điều chúng ta đã làm luôn tốt hơn hối tiếc về những điều chúng ta đã không làm.
Bộ Phim Forrest Gump đã tạo nên tiếng vang lớn tại Mỹ và trên toàn thế giới vào những năm 1990 với sự tham gia của ngôi sao Tom Hanks. Dù chi phí chỉ 55 triệu đô la nhưng phim đã thu về 677 triệu đô la trên toàn cầu và được đánh giá cao bởi Viện Hàn lâm Điện ảnh Mỹ.
Forrest Gump, sau khi được chuyển thể thành phim, đã bán được 1,7 triệu bản trên khắp thế giới. Winston Groom, tác giả của cuốn sách, từng làm phóng viên ở Việt Nam và đã viết nhiều cuốn sách nổi tiếng khác về chiến tranh.
Cuốn sách Forrest Gump được đặt theo tên nhân vật chính, một người đơn giản nhưng có những trải nghiệm đặc biệt trong cuộc đời. Tuy nhiên, cái tên Forrest Gump ban đầu được lấy cảm hứng từ một nhân vật lịch sử có tên là Tướng Nathan Bedford Forrest.
Forrest Gump là một câu chuyện đầy cảm xúc về cuộc đời của một người đàn ông đơn giản nhưng đã trải qua nhiều khó khăn và thách thức. Câu chuyện này nhấn mạnh vào ý nghĩa của việc kiên nhẫn, lòng trung thành và tình yêu thương.
“Tôi muốn nói với bạn điều này: trở thành một người ngu là một việc không đùa. Mọi người cười chê, mất kiên nhẫn, và xem thường tôi. Bây giờ họ nói rằng mọi người nên tử tế với những người khuyết tật, nhưng để tôi nói cho bạn biết - không phải lúc nào cũng như vậy. Tuy nhiên, tôi không phàn nàn, bởi tôi nghĩ rằng cuộc đời của tôi cũng khá thú vị, đó là điều tôi cho rằng.”
“Tôi là một người ngu từ khi mới sinh ra. Chỉ số IQ của tôi khoảng 70, và đó là điều phù hợp với tôi, họ nói vậy. Nhưng tôi cảm thấy, tôi giống như một người hơi ngớ ngẩn, hoặc thậm chí là một người không giáo dục hơn, nhưng để nói về bản thân tôi, tôi thích nghĩ rằng tôi là một người hài hước, đại loại vậy, chứ không phải là một người ngu - vì khi người ta nghĩ về một người ngu, họ thường nghĩ về những người không biết gì cả và tự làm tổn thương bản thân.”
Forrest Gump không bao giờ được vào đại học vì trí thông minh của mình, mà là vì kỹ năng chạy của cậu. Mặc dù đội bóng bầu dục của trường hầu như không bao giờ thua, nhưng họ đã thất bại trong trận chung kết Orange Bowl. Tuy nhiên, đó cũng là lúc cậu chứng tỏ tài năng của mình.
“Curtis dừng chửi mắng một chút và nhìn tôi, nói, “Đúng vậy, có lẽ bạn là một người ngu, nhưng bạn nghĩ ra điều đó thế nào?” Và tôi nói, “Có thể tôi là người ngu, nhưng ít nhất tôi không ngu,” và nghe điều này, Curtis nhảy lên và bắt đầu đánh tôi với một cái cờ lê, gọi tôi những cái tên tồi tệ mà hắn nghĩ ra, và từ đó, mối quan hệ giữa chúng tôi tan vỡ.”
Mặc dù chỉ số IQ của Forrest Gump không cao, nhưng cậu luôn có cách nhìn nhận vấn đề và giải quyết nó theo cách của mình, đôi khi đem lại những lỗi lầm nhưng cũng mang lại những thành công. Nhưng ẩn sâu trong cậu là một trái tim nhân ái và sáng tạo.
“Tôi cảm thấy, Forrest ơi, rằng bạn đang đứng trước một sự thay đổi trong cuộc đời, hoặc một sự kiện nào đó sẽ đưa bạn sang một hướng mới, và bạn phải nắm bắt cơ hội đó, đừng để nó trôi qua. Bây giờ khi nhớ lại, có điều gì đó trong đôi mắt bạn, một ánh sáng nhỏ thỉnh thoảng lóe lên, đặc biệt là khi bạn cười, và, đôi khi, tôi tin rằng điều đó thực sự là một Khởi nguyên của khả năng suy nghĩ, sáng tạo và sự tồn tại của con người chúng ta.”
Sau khi thua trận Orange Bowl, Forrest bị đuổi khỏi trường vì học kém, ngoại trừ môn Quang học Trung cấp với điểm A, điều này khiến thầy giáo rất ngạc nhiên. Nhưng điểm A không đến từ sự may mắn mà từ sự hiểu biết của Forrest về môn học đó. Nhưng dường như một môn học không đủ để cứu vãn tất cả, và cậu không còn được thi đấu bóng đá nữa.
Ngay sau trận đó, Forrest bị gửi vào chiến trường tại Việt Nam. Họ di chuyển từ Qui Nhơn bên bờ Biển Đông lên Pleiku trên cao nguyên.
Forrest gặp lại Bubba, người bạn dạy cậu chơi kèn harmonica. Họ đã hứa sẽ trở về và nuôi tôm cùng nhau sau khi xuất ngũ. Nhưng cuộc chiến không biết trước điều gì. Khi Forrest tìm thấy Bubba bị thương, anh ta đã tự tin rằng mọi thứ sẽ ổn, và sau đó Bubba đã ra đi.
“Anh ta cố gắng nói gì đó, nhưng tôi không nghe rõ. Tôi hỏi nhân viên cứu thương, ‘Anh ta nói gì?’ Và họ trả lời, ‘Về nhà. Anh ta muốn về nhà.’ Bubba đã ra đi, và đó là điều duy nhất tôi có thể nói.”
Mất Bubba là mất một phần của Forrest. Anh tự hỏi mục đích của cuộc chiến ở Việt Nam, tại sao họ phải hy sinh? Không chỉ Bubba, mà cả người dân Huế Kì cũng phải chịu đựng sự ích kỷ của chính quyền. Cái cớ để ra đi trong cuộc chiến không nghĩa này là gì? Họ cũng là con người, có gia đình và người thân đang đợi họ trở về.
“Suốt đời, tôi không hiểu gì về những gì đã xảy ra. Mọi thứ chỉ diễn ra, và không có gì xảy ra nữa, và có nhiều thời gian không có gì cả. Nhưng Dan nói rằng mọi thứ là một phần của một kế hoạch, và cách tốt nhất là tìm cách hòa mình vào kế hoạch đó, và giữ vững chỗ của mình. Khi biết điều này, mọi thứ trở nên sáng sủa hơn với tôi.”
“Cuộc chiến này không dành cho bạn già ơi, cũng không dành cho tôi. Tôi đã rời khỏi đó, và tôi tin rằng đến lúc bạn cũng sẽ thoát ra khỏi nó. Câu hỏi quan trọng là, bạn sẽ làm gì? Tôi không nghĩ bạn là người đần độn. Bằng cách đếm điểm trong các bài kiểm tra và nhận xét của những người ngốc, bạn có thể rơi vào nhóm này hay nhóm kia, nhưng thực sự, Forrest ơi, tôi biết rằng trong tâm trí của bạn, ánh sáng của sự tò mò vẫn luôn sáng lên. Hãy theo đuổi những cơ hội như con sóng, bạn của tôi, và khi bạn có được chúng, hãy sử dụng chúng vì lợi ích của bạn, hãy đương đầu với những khó khăn và thách thức và đừng bao giờ từ bỏ. Bạn là một người tốt, Forrest ơi, bạn có một trái tim rộng lớn.”
Khi trở về Mỹ, cuộc sống của Forrest trải qua nhiều biến cố, thăng trầm. Anh có cơ hội gặp tổng thống Johnson, trở thành tuyển thủ bóng bàn đẳng cấp quốc tế được gửi đi Trung Quốc, và khám phá bí mật về tổng thống Nixon. Anh cũng trải qua cuộc phiêu lưu với Jenny, một đô vật và một doanh nhân.
Jenny Curran, người bạn thân của Forrest từ thuở nhỏ, là người anh luôn nhớ trong mọi sự kiện của cuộc đời. Forrest yêu Jenny, mối tình này được thể hiện qua sự “chờ đợi” và hy vọng. Dù Jenny có người yêu, anh vẫn chờ đợi. Đó là tình yêu mãnh liệt và trung thành của Forrest.
“Đó là con trai của bạn ư?” tôi hỏi
“Vâng,” cô ấy trả lời, “nó thật dễ thương.”
“Chắc chán rồi, bạn đã đặt tên cho nó chưa?”
“Forrest.”
“Forrest?” tôi nói. “Em đặt tên nó theo tên anh à?”
“Vậy cũng được,” cô ấy trả lời nhẹ nhàng. “Dù sao thì nó vẫn là một phần của anh mà.”
“Phần gì!”
“Đó là con trai của anh đấy, Forrest ạ.”
“Con gì!”
“Con trai của tôi. Forrest con.”
Nhà văn Winston thật sáng tạo khi dẫn dắt qua các cung bậc cảm xúc, từ hài hước đến sâu lắng, từ đau buồn đến niềm vui. Khi Forrest gặp lại Jenny và con của mình, đó chắc chắn là một cảnh quan trọng đối với câu chuyện và cuộc đời của anh. Cuối cùng, chúng ta luôn mong người mình yêu thương được hạnh phúc và mạnh khỏe.
“Nhưng để tôi nói với các bạn điều này: đôi khi vào ban đêm, khi tôi nhìn lên bầu trời đầy sao, và thấy đôi mắt của nó, đừng nghĩ rằng tôi quên mọi thứ. Tôi vẫn mơ về những điều giống như mọi người, và đôi khi, tôi suy nghĩ về những điều có thể đã khác đi. Và rồi, một ngày nào đó, tôi đã bước sang tuổi bốn mươi, năm mươi, sáu mươi, các bạn biết mà.”
“Ồ, và thì sao? Tôi có thể chỉ là một gã đần, nhưng hầu hết thời gian, tôi đã cố gắng làm đúng điều, và giấc mơ chỉ là giấc mơ, đúng không? Vậy nên dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn có thể nhìn lại và nói rằng, ít nhất là tôi đã không sống một cuộc đời nhàm chán.”
“Các bạn có hiểu tôi không?”
Với ngôn từ hóm hỉnh, sâu lắng và một chút ngốc ngếch giống như Forrest Gump, tác giả tạo ra một nhân vật không phải anh hùng, nhưng đầy bi kịch và xúc động. Dường như ông muốn xây dựng một hình ảnh phản ánh anh hùng đời thường, trong khi Hollywood lại thường tập trung vào những anh hùng có kết cục hoàn hảo. “Anh ta biết cách hy sinh mà không mong được đền đáp. Đó là giá trị nhân văn đặc biệt của tác phẩm,”. Vì vậy, Forrest Gump đã trở thành biểu tượng văn hóa mới của thập kỷ 1990.
Tác giả: Linh Tuyền - NXB MyBook