'Gái Điếm' đã hé lộ một cách toàn diện những khía cạnh tăm tối của cuộc sống của những cô gái 'kiếm sống qua miệng'. Bên cạnh những góc khuất đen tối, những bước nhảy nhót, những ánh mắt khinh thường mà xã hội dành cho họ, vẫn tồn tại một luồng ánh sáng nhỏ nhoi, một niềm hy vọng, một khát vọng sống như bất kỳ ai khác của những cô gái điếm - tất cả được thể hiện qua cảm xúc, suy tư của nhân vật Vy trong truyện.
Một tâm hồn sẵn sàng hy sinh tất cả chỉ mong mẹ được nhẹ nhõm, được hạnh phúc.
Lý do chính đưa Vy bước vào con đường gái điếm chính là nghèo đói, khốn khó và sự khinh thường của mọi người trong làng đối với người mẹ của cô.
Những lời nói ác ý, những lời cay đắng: 'Vô phúc từ đời mẹ rồi, con cái sau này không ai ra gì'. Những lời nói đó vẫn đau đớn trong tâm trí tôi.
Những lời này là động lực thúc đẩy Vy phải kiếm tiền, kiếm tiền để không ai dám khinh, coi thường cô nữa.
Đúng là sự thật, một sự thật đắng cay, đang đọng trong tâm hồn sâu thẳm. Tất cả vì một từ: tiền. Chỉ một từ nhưng đã khiến bao người phải lao đầu lao đỉnh suốt cả cuộc đời để kiếm nó, tiến gần hơn đến nó, và tìm mọi cách để sở hữu nó nhiều hơn. Những cô gái đó bán đời, cha mẹ ở nhà chờ đợi con mang tiền về, trang trải cuộc sống. Một cuộc chạy đua với nghèo khó và sự vất vả phải trả bằng tinh thần cùng với sự hiếm có của trinh tiết.
Vì một từ tiền, cô đã phải vượt qua mọi thử thách. 'Muốn có tiền không Vy? Để có tiền, phải làm theo người ta. Mày biết không làng mình coi mày là gái điếm không? Chính mày đã nghe rõ điều đó. Gái điếm chính là người bán thân để kiếm tiền. Dù sao thì người ta cũng coi mày là vậy rồi, hãy làm đi, kiếm tiền, sống thật tốt. Nếu không có tiền, chúng nó sẽ khinh thường mày như quần rách. Tao đã từng làm rồi. Mày cứ nghĩ đi, rửa chén quét nhà kiếm được nhiều tiền đến vậy à. Mấy năm nay tao làm điếm rồi, mày biết không?'.
Ngay từ khi còn nhỏ, Vy đã thiếu đi sự yêu thương từ cha. Ông ta đã bỏ rơi mẹ cô để theo đuổi những người phụ nữ khác, và không bao giờ công nhận Vy là con của mình. Một lần, ông ta là khách hàng của cô, và sau đó tự tử. 'Tôi chạy ra đường, chạy như điên rồ rồi đâm vào dưới cầu. Dòng sông mùa khô nằm trơ trọi. Tôi bật khóc, ngẩng đầu nhìn trời, gọi mẹ. Người đàn ông đó là cha tôi. Mẹ sẽ phản ứng ra sao khi biết điều này, liệu mẹ có tha thứ cho kẻ phản bội không? Bầu trời u ám dự báo một trận mưa. Tôi ngã quỵ xuống, chôn đầu vào cát, chôn đầu vào bi kịch tan vỡ trong lòng. Và cơn mưa ùa xuống làm tôi tan chảy.' Cô dường như không muốn sống nữa, và điều đó thúc đẩy sự khao khát mãnh liệt trong cô muốn bảo vệ mẹ cô trước sự khinh miệt của người khác.
Tôi tự nhủ sẽ chém bất cứ kẻ nào dám làm tổn thương danh dự của hai mẹ con.
Sau những cảnh nhục nhã phải chịu đựng, Vy tìm sự ổn định tinh thần ở hai nơi: trong tâm hồn của mẹ và dòng sông quê nhà. Mọi nỗi buồn vui của cô đều được chia sẻ với dòng sông. Sông luôn lắng nghe mà không bao giờ phản đối, giận dữ với những tâm sự của Vy. Điều đó có thể đủ với cô gái phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ.
Ba ngày liền tôi ngồi bên bờ sông, tìm thấy một thế giới riêng, yên bình và rộng lớn hơn cả thế giới trong lòng mẹ. Đối với tôi, trái tim của mẹ là vô tận, và dòng sông là nơi thứ hai. Tôi nói chuyện với sông nhiều quá, không nhớ mình nói gì, có thể sông cũng không quan tâm. Bỗng thấy mình thật thảm thương, tôi có cha, nhưng chưa bao giờ được cha quan tâm, nhìn lại, vẫn có người không bằng mình, không cha cũng không mẹ.
Và sau tất cả, những đau thương mà người mẹ phải gánh chịu bây giờ đã biến thành căn bệnh ẩn sâu trong cơ thể của bà. Trong cơn mưa bão, với thân thể yếu đuối, Vy đã ôm mẹ đi tìm bác sĩ, hy vọng mẹ sẽ sống cùng con. “Vẫn phải nghỉ ngơi, và khi đi được một vài bước, tôi đổ gục, mẹ ho khò khè. Tôi đưa mẹ lên lưng, cõng từng bước, từng bước. Tôi tự nói với mình không được chùn bước, không được nản lòng. Hãy đi, hãy bước. Mẹ yên tâm, con sẽ chiến thắng cơn mưa này. Mưa ơi, đừng rơi nữa, con đường ơi, đừng dài thêm, và chân ơi, đừng mềm nhũn ra nữa, cứng rắn lên. Mỗi lúc một nặng và lạnh, toàn thân tôi run lên, và, lúc này không còn suy nghĩ gì khác ngoài việc phải đưa mẹ về, cuộc sống của mẹ quan trọng với cả cuộc đời tôi. Quên đi sự lạnh lẽo, quên đi nỗi lo sợ”. Nhưng, Thần Chết đã dẫn mẹ đi, để lại chỉ là những giọt nước mắt tiếc thương của người con gái dường như phải sống trong cảnh mồ côi cả cha lẫn mẹ
Lúc này, mẹ ơi. Khó khăn hơn thế nào, mẹ giờ đã nằm yên như khúc gỗ, không bao giờ tỉnh dậy nữa, mãi mãi. Con phải làm sao đây, sống thế nào đây. Mẹ ơi, mẹ, mẹ ơi… Con gọi mẹ trăm lần, ngàn lần, mẹ có nghe thấy không? Mẹ có biết con đang kêu gào.
Ranh giới của gái điếm
Cuối cùng, mọi hành trình đều có điểm đến, và gái điếm cũng không ngoại lệ. Hầu hết những người đàn ông tìm đến gái điếm đều đã có gia đình, chán ghét cuộc sống hàng ngày. “Cảm giác chán chường vợ con, muốn phá hủy tất cả, đem theo những gì đã xây dựng – cái mà gọi là hạnh phúc – ra đánh đổi vài giây cảm xúc, vài giây hưởng thụ, vài giây của cuộc sống, ngoại tình”. Mọi người chỉ coi gái điếm là những sinh vật dơ bẩn, không xứng đáng là con người, nhưng với Vy, cô luôn cảm thấy đau lòng, quyết tâm rằng vì cô biết rằng, sẽ có một ngày cô sẽ thoát khỏi cuộc sống điếm, tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình
Tôi làm điếm, nhưng điếm cũng có lòng tự trọng. Điếm cũng là con người chứ không phải là vật phẩm bỏ đi.
Đã có nhiều người đàn ông sẵn lòng bỏ vợ con để cưới Vy làm vợ, trong đó có Hải, nhưng cô từ chối một cách quả quyết. “Tôi là đứa con gái đầy khiếm khuyết và đang sống trong cay đắng, không bao giờ tưởng tượng mình sẽ cướp anh từ vợ và con của anh, và những đứa trẻ cần một người cha chân chính. Tôi không thể làm như một người phụ nữ nào khác, đã lấy cha tôi từ mẹ của tôi, và tôi sống như vậy. Chắc chắn những đứa trẻ của anh cũng sẽ căm ghét người phụ nữ nào cướp cha của chúng khỏi mẹ của chúng, từ cuộc sống và tâm hồn bé nhỏ của chúng, giống như tôi từng căm ghét”. Cô không muốn thấy những gia đình tan vỡ vì hạnh phúc không đủ, để rồi mẹ con họ phải gánh chịu số phận giống như mẹ cô đã phải gánh chịu
Và Hải ơi, đừng khiến em phải lo lắng, đừng làm em trở thành kẻ phải chịu sự oán hận từ gia đình anh. Để rồi vợ con anh lại căm ghét em thêm nữa. Đừng tăng thêm nỗi căm hận.
Mong muốn được yêu thương chân thành, hạnh phúc
Việc từ chối tình cảm của Hải một phần là do cô luôn mong muốn có một tình yêu đích thực. Yêu thương nhưng lại mang đến nhiều tổn thương cho những người phụ nữ khác, liệu có đem lại hạnh phúc hay không, tình cảm đó có kéo dài được không.
May mắn thay, trong khi tất cả mọi người trong làng đều từ chối, coi thường Vy, không coi cô như một con người, không cho cô quyền sống, nhưng vẫn có anh em nhà Cuội quan tâm đến cô, không xa lánh cô. “Chúng tôi thích chơi với Vy lắm”. Câu nói vang lên nghe vui tai, bất ngờ thấy Cuội anh gần gũi, lòng tôi như rung động.” Lần đầu tiên cô cảm thấy hạnh phúc thực sự đã đến với mình, và cô rơi nước mắt trong niềm vui “Cuội em có thích tôi không? Tôi cười mà nước mắt tuôn trào”. Nhưng sau tất cả, cái định kiến, sự coi thường của mọi người đối với gái điếm vẫn tồn tại. Vậy nên cô hiểu rằng, dù có chấp nhận tình cảm này đi nữa thì liệu mọi người có chấp nhận cô hay không, hay cô vẫn phải chịu đựng những tổn thương vì quá khứ đen tối đó. Cô quyết định ra đi.
Họ cũng muốn yêu tôi. Tình yêu của họ như thế nào nhỉ? Tôi không muốn biết, tốt nhất là không nên biết. Nhưng họ không biết liệu tôi có tình cảm với họ không. Họ hy vọng, trong khi tôi sẽ ra đi.
Nhưng hạnh phúc cũng đến với cô “Chỉ cần như vậy thôi, chữ hạnh phúc xa xỉ, cuối cùng tôi cũng được nghe. Hy vọng nó sẽ trở thành hiện thực lâu dài”. Cô nhận được sự quan tâm từ Nghĩa, người hướng dẫn các gái điếm gặp gỡ với những người đàn ông có nhu cầu, và cô biết mình đã yêu thật sự dù trải qua bao khó khăn, cuộc sống đầy gian khổ.
May mắn thay, dù số phận gieo rắc biết bao khó khăn, nhưng ngọn lửa tình yêu trong lòng không bao giờ tắt. Khi vẫn còn khao khát cho ngày mai, đó chính là biểu hiện của tình yêu.
Cô quyết định tham dự đám cưới. Đó là lần đầu tiên, ngoài tình yêu từ mẹ, cô nhận được sự quan tâm và hạnh phúc từ một người đàn ông đã chấp nhận cuộc sống của cô. Tuy nhiên, đám cưới đó chỉ là một chút hạnh phúc ngắn ngủi mà thượng đế ban cho cuộc đời của tôi. Dù sao, đó cũng là trải nghiệm đáng nhớ, tôi đã được trải nghiệm hương vị của hạnh phúc và cảm nhận được nó như thế nào.
Không biết nói gì hơn. Vì tiền bạc, con người có thể làm mọi điều mà quên mất những giá trị đẹp, nhân đạo. Thật đáng tiếc!
Tình thương con vô hạn
Dường như với biến cố đó, cô sẽ bị đánh gục, không còn ý thức sống nữa vì tình yêu mà cô mong chờ đã tan biến. Nhưng không, hạnh phúc của cô hiện tại trở nên nhỏ bé với đứa con trong bụng cô. “Tôi cười, bởi vì niềm vui mới, hoặc một mầm sống mới đang nảy nở. Sự kiện này giúp tôi vượt qua cảm giác mệt mỏi, chán chường trong cuộc sống. Tôi đặt niềm tin vào đứa bé. Khi tuyệt vọng, tôi muốn tìm một điểm tựa. Và, đứa con sẽ mở ra con đường mới cho tôi đi tiếp.
Mẹ luôn mong con ra đời, dù con là gái hay trai. Nếu con là gái, mẹ sẽ đặt tên cho con là Tuyết Trinh, để con luôn giữ trinh tiết trong cuộc đời, trong suy nghĩ, đừng như mẹ. Và nếu con là trai, mẹ sẽ đặt tên cho con là Nhân, để con biết được cuộc sống của mẹ đã trải qua những gì, chịu đựng như thế nào. Con hãy sống tốt, nhân từ, thay thế cho người - là bố con - đang phải chịu đựng khó khăn bên ngoài. Mẹ đi làm, kiếm tiền nuôi con, chúng ta không cần bố. Con cất tiếng khóc, hoặc bước đi chập chững, chỉ có mẹ nhìn thấy, mẹ cười và theo dõi con. Con đợi mẹ về từ công việc, mẹ đi chợ, mua quà, mẹ đặt nụ hôn lên má, lên môi con rất nhiều. Con đẹp đẽ, trong sáng, chỉ cần sống với tình yêu của mẹ là đủ. Mẹ sẽ rất tự hào, con ơi.
Vì con, tôi không muốn con bước đi trên con đường đầy rẫy sai lầm, u ám mà tôi đã trải qua. Tôi ao ước cho cuộc sống của con được tươi đẹp như mơ ước, ánh sáng hy vọng dường như tỏa sáng trong tâm hồn tôi qua từng ngày đứa bé lớn lên trong bụng tôi.
Mẹ ngồi đó lặng ngắm rất lâu. Mong muốn giữ đứa bé ở lại, nhưng không thể. Người ta không cho phép mang thai chết ở lại trên thế gian này. Tôi xé rách quần áo, la hét đòi đứa bé. Ai trả lại đứa bé cho mẹ? Không ai có thể.
Khao khát được sống, được hạnh phúc
Sau khi mất đi đứa con, Vy trở lại với công việc như cũ nhưng trong tâm hồn, tâm trí cô luôn bị một cái gì đó thôi thúc.
Xa xa, trên biển, những chiếc thuyền liên kết nhau trên sóng biển. Không biết trong số đó có chiếc thuyền nào đang chở ước mơ của tôi không.
Ước mơ của cô là gì? Sống một cuộc sống yên bình, bình thường như bao người khác hay tiếp tục bước đi trên con đường u ám ấy. Ước mơ đó dần hé lộ qua câu cuối cùng của câu chuyện.
Có lẽ, sau cuộc hành trình xe đạp này, tôi sẽ phải tìm ra điều thực sự cần cho mình....
Trên chiếc xe này, có cô và bạn của cô - Hoàn - với cơ thể bầm dập vì bị bọn côn đồ đánh vì Hoàn đã dụ dỗ một chàng trai mới lớn và mang trong mình dòng máu của chàng. Và đây cũng chính là ước mơ của Hoàn “được ngủ với chàng trai sạch”. Sau chuyến xe này, con đường phía trước của Vy sẽ đi về đâu? Có lẽ, hạnh phúc của cô bây giờ là được chăm sóc đứa bé trong bụng của Hoàn, cùng với bạn của cô tiếp tục cuộc hành trình trên con đường phía trước. Cô ao ước sống như bao người khác, như một người mẹ, được hạnh phúc với đứa bé sắp chào đời.
Kết thúc
Gái điếm, cái tên không mấy tốt đẹp khi nhắc đến. Nhưng đâu đó là hình ảnh của những cô gái vì hoàn cảnh mà phải chấp nhận để kiếm sống. Vì vậy, ta không nên đánh giá nhân phẩm của bất kỳ ai chỉ qua cái nhìn, cái mà họ đang làm. Tuy nhiên, dù như thế nào, mỗi người trong chúng ta cần thực hiện những điều mang lại giá trị, những điều tốt đẹp, mang lại hạnh phúc cho bản thân và xã hội. Chỉ khi đó, ta mới có thể khẳng định giá trị bản thân và nhận được sự quý trọng từ mọi người.
Tác giả: Nguyễn Trung Hậu - MyBook