Nếu xem cuốn sách của Linh Chi như một chuyến tàu, thì đó chính là chuyến tàu của Thanh Xuân. Ở đó, những câu chuyện hồn nhiên được kể, những cảm xúc của tuổi trẻ được ghi lại, trải qua chỉ 3 năm ngắn ngủi của đời học sinh.
Khi lần đầu tiên cầm cuốn sách trong tay, tôi tự hỏi: “Lại là một cuốn sách về tuổi trẻ sao? Người ta thực sự ưa thích sống trong những ký ức, tôn vinh những ngày thơ ấu của mình.”
“Nhưng điều đó có sai gì không?” Tôi tự hỏi lại.
Từng đọc nơi đâu đó rằng thanh xuân giống như vẻ đẹp, mỏng manh như một tờ giấy trong gió, trong những kẽ hở của thời gian và hiện thực. Nhiệt huyết của tuổi trẻ, tình cảm trong sáng của thời học sinh, những ước mơ hay thậm chí những giọt nước mắt đắng cay… mãi mãi là những ký ức đẹp đẽ trong suốt cuộc đời. Và Gửi thanh xuân không bao giờ ngoảnh lại kết hợp tất cả những điều đó.
Một sự thật, tôi đã biết đến tác giả của cuốn sách này – Linh Chi, được khoảng hai năm hoặc lâu hơn thế. Bởi vì tôi đã từng đọc nhiều điều cô viết trên trang blog cá nhân của mình. Nhưng tôi không hề biết rằng cô gái ấy và tác giả của cuốn sách này là một. Thậm chí còn không biết tên của cô gái đó là Linh Chi. Vô cùng hạnh phúc khi cuối cùng những bí mật, những cảm xúc chân thành nhất của cô bé mười sáu tuổi đã được xuất bản thành một cuốn sách hoàn chỉnh, đi vào lòng người đọc một cách tự nhiên và nhẹ nhàng như lối viết của cô vậy.
Gọi cuốn sách này là một lá thư cũng được. Linh Chi viết cuốn sách này như một tặng phẩm đặc biệt gửi đến bản thân mình, một cô bé ngốc nghếch nhưng đáng yêu và đáng nhớ, chính là 'tôi' trong quá khứ, khi còn là một cô bé bình thường với nhiều suy nghĩ khác thường về thế giới.
Trong tuổi thanh xuân, bạn sẽ phải đối diện với rất nhiều sự lựa chọn, những quyết định khó khăn và thậm chí là những bất ngờ không lường trước. Có thể bạn sẽ phải dừng lại trước những điểm dừng, đón thêm một vài hành khách mới tham gia vào cuộc hành trình của bạn, tất cả đều xảy ra ngẫu nhiên và không tuân thủ một quy luật cố định. Đó chính là lý do tại sao tôi gọi cuốn sách của Linh Chi là Chuyến Tàu Thanh Xuân. Và trên chuyến tàu đó, mỗi điểm dừng đều đánh dấu một phần kỷ niệm đặc biệt trong cuộc đời thanh xuân. Tôi sẽ gọi đó là điểm dừng 1, điểm dừng 2, điểm dừng 3... tương ứng với mỗi chương của cuốn sách. Và có tất cả 8 điểm dừng như vậy. Nhưng tôi tin rằng khi đọc cuốn sách này, những cảm xúc mà nó mang lại sẽ không thể đong đếm được.
Trong tuổi trẻ, chúng ta thường tự tin rằng trên thế giới này không ai cô đơn như chính mình.
Ở tuổi mười sáu, bạn là ai? Những học sinh trẻ tuổi nào nắm trong lòng những ước mơ đẹp đẽ dưới mái trường cấp ba. Chúng ta của những ngày đó đã gieo trong lòng những hạt mầm hy vọng, những mong muốn và thậm chí là những tưởng tượng tuyệt vời về một cuộc sống học sinh đáng nhớ. Có người ước mơ trở thành một người nổi tiếng, đạt được thành công lớn lao, hoặc tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa. Cũng có người mong muốn tìm được một mối tình học trò ngọt ngào và... trong sáng, giống như những bộ phim mà chúng ta thường xem. Những ước mơ ban đầu đó thực sự là tươi đẹp.
Và chúng vẫn sẽ tươi đẹp và đáng nhớ như vậy, nếu cuộc sống không dành cho bạn những cú shock bất ngờ. Khi bạn nhận ra rằng, cuộc sống học sinh không hề lý tưởng như bạn đã tưởng tượng.
Một cộng đồng toàn những cá nhân lạ lẫm. Một môi trường cạnh tranh đầy áp lực, bị đẩy lùi trong bộn bề điểm số, thành tích và sự xếp hạng. Những người bạn ích kỉ. Sự ganh đua vô lý. Sự đố kị. Sự giả tạo. Và cả những trò đùa tàn ác. Tất cả đều là những cú shock mang tên 'thực tế', từ từ đổ vào đầu bạn – một cô bé ngây thơ và trong sáng đến độ bi thảm. Và cô bé đó không ai khác chính là tác giả của cuốn sách này.
Trong những ngày đầu tiên của năm học cấp III, cô bé mười sáu tuổi đã mắc kẹt trong mớ lẫn lộn của trường học, bạn bè, và các thầy cô. Mọi thứ không giống như cô tưởng. Những người bạn trong lớp rất đáng sợ, ích kỷ và xấu tính. Tác giả đặt tên cho những nhân vật xung quanh mình bằng nhiều cái tên đặc biệt, phản ánh tính cách của tuổi học trò, như Cô Cô, Ghẻ, Tấm, Già, Bống, Kat, CT,... và nhiều nhân vật khác.
Sự bối rối của mái trường cấp III khiến cô hoảng sợ. Cô bị cuốn vào những nhóm người nói xấu nhau, chơi xấu với nhau, hay thậm chí là bắt nạt nhau. Cấp III trong mắt tác giả giống như một mảnh rừng hoang, muốn đi qua hết phải có gan mạnh mẽ. Một nơi đầy những bẫy, những góc tối, những sự giả dối, và những vấn đề tiêu cực.
Cô bé trong cuốn sách phải trải qua tất cả những cung bậc ấy. Cô có lúc giống như một nhân vật phản diện trong câu chuyện cổ tích. Có khi lại là nạn nhân của một vở kịch được dàn dựng công phu. Và cũng có lúc, cô trở thành nữ chính trong một bộ phim tình cảm dài tập...
Bị đè nén, bị trêu chọc, bị coi thường, bị xúc phạm,... Tất cả những khía cạnh tối tăm của môi trường học đường đều được cô kể lại một cách chân thực trong từng chương của cuốn sách.
Trong những ngày đó, cô cảm thấy như không còn ý nghĩa gì với cuộc sống này nữa. Bất lực trước sự bất công. Yếu đuối trước sự tiêu cực. Sợ hãi không thể đối mặt với sự thật. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy sẵn sàng từ chối mọi thứ, từ chối mọi đặc quyền mà cuộc sống mang lại, bao gồm cả việc tồn tại trong thế giới này, hỗn loạn và vô nghĩa...
Hoặc có lẽ con người nên tạo ra các mặt nạ. Mỗi người tự che đậy bản thân trong một lớp vỏ và tự lo cho mình. Hoặc có thể, thôi, hết ai sống đến hôm nay. Dừng lại thôi, cái thế giới điên rồ này.
Và lúc đó, trong tâm trí của cô gái trẻ, chắc chắn rằng không ai trên thế giới này cô đơn bằng chính mình.
Dù ngày mai có xảy ra điều gì đi chăng nữa, bạn vẫn có quyền tin vào cuộc sống.
Bắt đầu bằng những ước mơ và những mơ ước. Kết thúc bằng sự thật khắc nghiệt như lưỡi dao. Nhưng đôi khi, chính những lưỡi dao đó lại dạy bạn nhiều điều và mang lại những bài học đáng nhớ.
Những người giả dối dạy bạn cách diễn. Sự ghen ghét dạy bạn cách vươn lên. Thất bại dạy bạn sự kiên nhẫn và nỗ lực. Mất mát dạy bạn trân trọng hiện thực xung quanh. Mọi thứ đều có mục đích của nó. Quan trọng là bạn có tìm ra ý nghĩa đó hay không.
Và đến một thời điểm nào đó, bạn sẽ nhận ra rằng, không chỉ những thất bại, sự giả dối, hay mất mát,... mang lại cho bạn những bài học quý giá, mà cả những người đi qua cuộc đời bạn cũng có thể mang lại cho bạn những cảm xúc khó quên.
Đó là lúc bạn biết mình đã yêu.
Người ta thường nói rằng trong cuộc đời ngắn ngủi, ít nhất một lần phải trải qua cảm giác của một mối tình học trò. Và cô gái trong cuốn sách đã trải qua điều đó. Một mối tình đẹp đẽ, nhẹ nhàng, đầy cảm xúc, mang hơi thở của biển, của những hạt mưa, và của sự nhớ nhung.
Tương tự như những gì mọi người thường nói, tình yêu giống như một phép màu kỳ diệu có thể xua tan những nỗi buồn trên khuôn mặt hay làm khô máu những giọt nước mắt đang ẩn trong lòng ngực. Từ khi biết yêu, cuộc sống của cô như được tô vẽ thêm hàng ngàn màu sắc. Và chỉ khi ấy cô mới hiểu được ý nghĩa của tuổi trẻ, của tình yêu, là được sống trọn vẹn cho bản thân và cả cho người khác.
Chúng ta được quyền nổi loạn. Chúng ta trẻ, chúng ta được thế. Không cần ai chứng nhận cho việc mình an toàn đủ để tự thả mình đi đâu, nhưng chúng ta muốn gì? Chúng ta muốn sống trọn vẹn theo cách riêng của mình, mà không cần phải giải thích cho ai.
Và từ đó, cuộc sống của cô bắt đầu được định nghĩa bằng từ 'hy vọng'. Đó là sự tin tưởng vào thực tại, là hy vọng vào tương lai, là những tia sáng hy vọng cho cuộc sống. Dù biết rằng cuộc đời có thể lạc hướng nhiều lần, nhưng chúng ta vẫn có thể đặt niềm tin vào những hy vọng của tuổi trẻ, những cảm xúc bắt đầu, để có động lực tiến về phía trước và trân trọng những khoảnh khắc hiện tại mà chúng ta đang trải qua.
Chúng ta luôn mong muốn biết được mình sẽ trở thành ai và làm gì trong tương lai. Nhưng dù thời gian trôi qua, dù cuộc sống như một giấc mơ, chúng ta vẫn kiên trì nhìn về phía trước, không bao giờ mất đi niềm tin, để nhận ra rằng hiện tại chính là ngày mai mà chúng ta từng tò mò.
Không bao giờ là quá muộn, để một lần nữa chúng ta đặt niềm tin vào cuộc sống.
Chúng ta, những đứa trẻ vẫn còn chưa trưởng thành hết
Ở tuổi thanh xuân, đã có bao nhiêu ước mơ chưa được thực hiện, bao nhiêu ý chí đã bị cuốn đi bởi gió, bao nhiêu kế hoạch bị bỏ dở vì chưa thực sự mạo hiểm. Càng lớn lên, chúng ta càng nhận ra rằng mọi người đều khác nhau. Mỗi người như một bản thể riêng biệt. Đó là thế giới này. Đó là quá trình trưởng thành.
Tuổi 18, chúng ta dần trưởng thành hơn và cũng dần trở nên khác biệt. Khi đó, chúng ta phải đối mặt với một nỗi đau khác, đó là học cách chấp nhận.
Tôi nhớ Vincent Van Gogh đã từng nói gì đó như thế này: “Nếu tuổi thanh thiếu niên và tuổi trẻ không phải là những thứ hư ảo, thì liệu đó có phải là dấu hiệu của sự trưởng thành không?”
Đúng vậy. 18 tuổi, chúng ta luôn mong muốn được phiêu lưu, được bay cao, được khám phá nhiều vùng đất mới. Mọi thứ xung quanh bắt đầu thay đổi. Bạn nhìn ra những ngã rẽ trước mắt, những hướng đi tiềm năng, những lĩnh vực mới mẻ đang đợi chờ bạn khám phá. Khắp mọi nơi đều đặt ra câu hỏi: Bạn muốn theo học ngành gì? Bạn đã biết bạn thích gì chưa? Bạn định đăng ký bao nhiêu nguyện vọng?...
Và bạn, hoặc bất kỳ ai khác, đều muốn tìm ra một ước mơ, một hoài bão, một đam mê cháy bỏng phù hợp với tuổi trẻ sôi động của mình. Không ai muốn trở thành một dấu chấm mờ nhạt trong cuộc đời của mình. Nhưng điều dường như đơn giản đó thực sự không dễ dàng chút nào. Bởi vì có những khi bạn cũng không thể hiểu rõ, cuối cùng bạn là ai…
Thỉnh thoảng, con người vẫn cảm thấy buồn mà không hiểu vì sao. Giống như đã mất một điều gì đó vô cùng quý giá nhưng lại quên mất nó là gì, hoặc như nhớ về một người chưa từng gặp mặt. Nỗi buồn ấy chẳng biết từ đâu mà đến.
Và cô gái mười tám tuổi trong cuốn sách này cũng vậy. Thời gian làm học sinh đã đi đến hồi kết thúc, đồng nghĩa với việc tìm kiếm bản thân cô cũng chính thức bắt đầu. Đã đến lúc trưởng thành, đã đến lúc nhận ra những giá trị giản đơn của cuộc sống, và cũng là lúc quyết tâm theo đuổi một con đường mà cô tin rằng mình sẽ dành hết lòng đam mê.
Chuyến tàu nào cũng sẽ đến bến dừng. Tuổi trẻ dù dài dòng hay trôi qua nhanh chóng cũng đến lúc nghỉ chân. Chỉ có chúng ta vẫn tiếp tục trên hành trình của chính mình. Có những khoảnh khắc ta cảm thấy chìm đắm trong tuổi thanh xuân, với những lối mòn và tư duy hạn hẹp, tự trói buộc bản thân trong thế giới u ám mà ta tự tạo. Nhưng may mắn thay, thanh xuân là điều níu giữ chúng ta với cuộc sống của mình. Thanh xuân là mốc quan trọng trong cuộc sống, không phải vì bạn đã từng trẻ con đến mức nào, ngây ngô đến đâu, mà là những gì bạn đã trải qua trong quãng đời thanh xuân của mình. Có những người, những sự kiện sẽ mãi ở lại với quãng thời gian thanh xuân ấy, trở thành những kỷ niệm đẹp nhất không ai muốn phai nhạt…
Ồ, bạn thấy không? Thời gian trôi đi chậm rãi. Mười hai năm dài đến vậy, nhưng cũng ngắn ngủi đến vậy. Mười hai năm đau khổ, mười hai năm buồn bã, mười hai năm gian nan, mười hai năm rạng rỡ, mười hai năm không thể nào quay lại, vậy sao lại có thể kết thúc dễ dàng như vậy?
Không ai khóc, không ai buồn bã, không ai cố ý uống say.
Chỉ có những lời chúc và những trò quậy tung trời.
Một luồng nước biển mang theo tên gọi 'tuổi trẻ' đã cuốn trôi tất cả chúng ta.
Khi con sóng lùi lại, một nhóm trẻ con ướt sũng ngồi trên bờ cát, nhìn nhau với nụ cười hạnh phúc và vẫy tay chào nhau, bước vào một chặng đường mới trong cuộc hành trình của họ.
Đó là cách chúng ta dũng cảm đối diện với việc tuổi trẻ dần kết thúc.
Và cuối cùng, mỗi người trong chúng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ ngây ngô, chưa thật sự trưởng thành.
Phần kết
Thực lòng, tôi hy vọng rằng người đọc sẽ cảm nhận được toàn bộ những cảm xúc mà cuốn sách mang lại. Từ những điều tôi đã viết, và thậm chí còn nhiều hơn thế.
Là khoảnh khắc thanh xuân của một người, nhưng cũng là khoảnh khắc thanh xuân của tất cả chúng ta. Và có lẽ, đâu đó trong quãng thời gian đó, khi bạn đọc cuốn sách này, bạn sẽ nhìn thấy chính mình trong đó? Nếu có như vậy, đừng ngạc nhiên, vì tôi tin rằng bạn chắc chắn sẽ nhận ra một phần nào đó của mình trong những trang sách của tác giả.
Gửi thanh xuân không bao giờ quay lại là như mở một lá thư gửi đến cho tất cả mọi người, gửi đến chúng ta trong những tháng ngày ngây thơ của tuổi mười sáu, mười bảy, mười tám. Hãy thử bước chân vào chuyến tàu thanh xuân của Linh Chi, để có cơ hội quay lại quãng thời gian ấy, sống lại những kỷ niệm của tuổi học trò, và cảm nhận những rung động của một thời trẻ trung.
Dù thanh xuân không bao giờ quay lại, nhưng đó luôn là thời kỳ quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người.
Đánh giá chi tiết bởi Thuỷ Tiên | BCat - MyBook
Ưu đãi mua sách giá tốt hiện có: https://goo.gl/DbXGGN