Hachiko, chú chó đợi chờ, là câu chuyện có thật về chú chó tại ga Shibuya, Nhật Bản, chờ đợi chủ nhân là giáo sư suốt 10 năm cho đến khi chết. Câu chuyện này nổi tiếng đến mức được đưa lên báo và làm phim. Cuốn sách 'Hachiko' do Luis Prat viết lại, nằm trong danh mục sách của White Raven 2016, một catalog của Thư viện Thiếu niên Quốc tế.
Hachiko là chú chó akita sinh ra tại một trang trại gần Odate, cách Tokyo 500 km. Khi được vài tháng tuổi, nó được đưa đến sống tại nhà giáo sư Eisaburo Ueno ở quận Shibuya. Chú sống với giáo sư gần một năm rưỡi cho đến khi giáo sư qua đời vào năm 1925 vì tai biến mạch máu não khi đang giảng dạy tại Đại học Tokyo.
Từ khi nhận nuôi Hachiko, sáng nào giáo sư cũng cùng chú chó đến nhà ga, rồi lên tàu đến đại học Todai. Đến 5 giờ chiều, giáo sư trở về và thấy Hachiko đang đợi. Trong suốt một năm rưỡi đầu đời, chạy ra bến tàu lúc 5 giờ rưỡi chiều là thói quen hàng ngày của Hachiko. Nhưng rồi giáo sư qua đời khi đang giảng dạy, và Hachiko không hay biết, vẫn ngày ngày chờ đợi ở nhà ga.
Suốt mười năm, Hachiko kiên trì chờ đợi giáo sư. Đúng 5 giờ rưỡi mỗi ngày, chú đứng ở nhà ga chờ giáo sư bước xuống tàu. Dù mưa gió, tuyết lạnh hay nắng chói, Hachiko vẫn không thay đổi thói quen chờ đợi…
Một năm mới lại đến, Hachiko vẫn bắt đầu ngày mới, tháng mới và năm mới theo cách cũ. Đêm đến, chú quay về bên dưới toa tàu cũ, nằm giữa những đường ray, nhắm mắt và mơ. Chú mơ về những buổi đi dạo ở công viên Yoyogi, những con bướm, giáo sư Eisaburo, cây anh đào nở hoa và những bài ca vui vẻ, nhưng chủ yếu là mơ thấy giáo sư giơ tay chào và dặn chú hãy đợi ông ở ga Shibuya cho đến khi ông trở về.
Dành cho bạn, Hachiko yêu quý
Lời viết cho cậu, trong một ngày trời đẹp
Giáo sư mà cậu ngốc nghếch chờ đợi đã ra đi từ lâu rồi, dù cậu có chờ mãi cũng chẳng thay đổi được gì, đồ ngốc ạ.
Không ai nói cho cậu biết điều đó sao, chắc chắn phải có ai đó nói chứ.
Anh làm vườn đã sống với cậu trong cái lều ngoài nhà suốt 6 năm, chắc đã nói với cậu nhiều rồi, đúng không?
Còn anh bưu tá Ibuki, cô kiều nữ Sasaki, ông trưởng ga Sato, bà Fujiwara và những người đã mang thức ăn, chăm sóc cậu suốt 10 năm. Họ chắc đã nhiều lần kêu gào trong tuyệt vọng rằng giáo sư đã mất rồi, cậu đừng chờ nữa. Đúng không Hachiko?!
Có lẽ cậu biết điều đó, có khả năng cậu biết rõ điều đó, nhưng cậu tự đánh lừa chính mình. Cậu thật đáng thương, vẫn tiếp tục chờ đợi một cách ngốc nghếch như thế.
Vẫn cứ đắng cay, vẫn cứ ngu ngốc
Hãy tiếp tục giữ niềm tin mạnh mẽ và kiên định trong sự ngu ngốc của cậu, Hachiko ơi, vì không ai khác có thể chờ đợi như cậu được.
Khi cậu chờ đợi suốt 1 năm, mọi người đều biết. Kẻ trộm chó định bắt cậu về nhà ga chó bẩn thỉu của hắn đã gần như bị người dân ở ga Shibuya đánh đập tơi tả. Cậu đã trở thành một biểu tượng công cộng, không thể bị xâm phạm. Hai ngày sau vụ việc, chiếc vòng cổ cậu đeo đã được ghi thêm chữ 'TÀI SẢN CỦA ÔNG EISABURO UENO VÀ GA SHIBUYA'. Cậu đã trở thành tinh thần, tài sản và sức mạnh của cả Tokyo.
Khi mọi người tổ chức lễ khánh thành tượng, cậu vẫn đứng đó không quên nhiệm vụ chờ đợi. Lúc ấy, cậu đã trở thành biểu tượng, linh hồn của cả đất nước Nhật Bản.
Khi đã chờ đợi suốt 8 năm, bà Yaeko, vợ của giáo sư, trở về và đợi chờ ông trong một ngày. Ngay cả khi bà đi rất khó khăn vì tuổi già, bà không dám quay đầu lại nhìn cậu, vì sợ sẽ lại rơi nước mắt một lần nữa.
Các bác sĩ nói rằng, tuổi thọ tối đa của loài akita là 10 tuổi. Nhưng cậu đã sống qua 11 năm và mấy tháng, chỉ vì cậu kiên nhẫn chờ đợi ông giáo sư. Vì ông ấy hứa sẽ đến ga Shibuya đón cậu, một lý do đơn giản nhưng ý nghĩa đặc biệt, phải không Hachiko?
Nhìn đi, ông giáo sư đã ra đi mãi mãi. Nhưng còn cậu, cậu đã trải qua bi kịch. Trong ngày lạnh giá cuối cùng, bốn chân run rẩy, nhưng cậu vẫn kiên trì bước vào ga lúc 5 giờ chiều.
Làm sao để mô tả được mười năm đó, lạnh lẽo, đói khát, không có niềm vui, chỉ toàn thất vọng và hy vọng tan vỡ?
Không có gì, không có gì cả, nếu ngày hôm đó, Hachiko gặp lại được giáo sư.
Có phải cậu mong muốn điều đó không, Hachiko? Chỉ cần được gặp ông ấy một lần nữa, liệu cậu có chờ đợi thêm bao lâu nữa, bao nhiêu cái lạnh của tháng Hai, những cơn mưa tháng Tư, và những cơn gió của tháng Mười Một. Tất cả sẽ trở nên không có ý nghĩa, đúng không Hachiko?
Ngốc nghếch, ngốc nghếch và kiên định đến thế cùng
Cậu bước đi lung lay, ánh mắt mù mịt.
Cậu tiếp tục bước vào nhà ga, trên con đường quen thuộc đã đi nhiều lần.
Vào ngày mùng tám tháng ba, cũng là ngày cuối cùng cậu phải chờ đợi. Đêm đó, cậu vẫn đứng ở nhà ga, dù tuyết đã bắt đầu rơi phủ kín cơ thể. Đêm đó, cậu chia tay bà Shuto, ông trưởng ga Shato, anh Ibuki và tất cả mọi người khác.
Cuối cùng, cuộc chờ đợi đã kết thúc, Hachiko ơi. Bà Shuto đã nói với cậu như vậy vào sáng hôm sau. Nhưng có lẽ cậu không nghe thấy.
Bởi vì cậu đã ở nơi nào đó, với ông giáo sư của cậu rồi.
Chào tạm biệt, Hachiko.
Nguồn tham khảo: https://goo.gl/UXDSar