Phỉ Ngã Tư Tồn là tác giả của nhiều tác phẩm bi tình nổi tiếng trên mạng xã hội và trong giới văn học Trung Quốc. Với 18 tác phẩm đã xuất bản, 7 trong số đó đã được chuyển thể thành phim, chứng tỏ sức hút của những đứa con tinh thần của 'Mẹ Phỉ'. Một trong những tác phẩm đỉnh cao của bà là 'Hẹn Đẹp Như Mơ' với tên gốc 'Giai Kỳ Như Mộng'. Tác phẩm mở đầu bằng cuộc gặp gỡ tình cờ giữa Vưu Giai Kỳ và Nguyễn Chính Đông, từ đó lần theo dấu vết thời gian để tìm về ký ức đau thương trong quá khứ về mối tình khắc cốt ghi tâm giữa Giai Kỳ và Mạnh Hòa Bình, mà nàng đã chôn sâu trong lòng.
Vưu Giai Kỳ
Vưu Giai Kỳ, cô sinh viên khoa nghệ thuật năm ấy, ngây thơ, trong sáng, đã chìm đắm trong mối tình đẹp như mơ với Mạnh Hòa Bình, chàng sinh viên xuất chúng của khoa điện tử. Họ gặp nhau trong buổi dạ vũ và bước vào cuộc đời nhau, mang theo nhiệt huyết và mặn nồng của tình yêu đôi lứa, chưa vướng bận những lo toan của cuộc sống, chưa bị cuốn vào vòng xoáy công danh và gia thế.
Giai Kỳ bé bỏng và yếu đuối đã phải chịu đựng cái nhìn khắt khe, khắc nghiệt từ mẹ của Mạnh Hòa Bình. Bà cho rằng thân phận của Giai Kỳ không xứng đáng với con trai bà, từ xuất thân đến gia thế và tất cả những gì cô có không thể nào sánh vai cùng con bà. Vì để giữ chút tôn nghiêm ít ỏi cho mình và cho người cha đáng kính, Giai Kỳ quyết định ra đi. 'Cô quyết định cố sức đoạn tuyệt, bẻ cong như thế, có thể sẽ đau đớn nhưng đau ngắn còn hơn đau dài. Cô thà để bản thân chịu đựng tất cả đau khổ, chỉ cần những tổn thương anh phải chịu ít nhất, cô chấp nhận bản thân mình gánh vác tất cả'.
Sau bao năm xa cách, ngày anh trở lại, họ vẫn còn yêu thương và chờ đợi nhau. Khác chăng là Giai Kỳ đã dần quen với sự có mặt của Nguyễn Chính Đông. Anh lặng lẽ len lỏi vào cuộc sống của cô, nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi cái vỏ ốc mà cô đã ẩn mình bao lâu. Anh lạnh lùng, cao ngạo, chủ động đến rồi lại chủ động rời xa cô. Dù anh nóng nảy và có chút thất thường trong tình cảm, không ôn nhu hay tử tế như bạn thân của mình, nhưng anh đã dành trọn tình yêu cho Giai Kỳ và hiểu cô hơn chính bản thân cô.
Vưu Giai Kỳ từng mất đi ngọn lửa trong lòng, nhưng từ khi gặp Nguyễn Chính Đông, cô đã trở nên sống động hơn, tràn đầy niềm tin vào tình yêu. Cô không còn suy nghĩ nhiều về quá khứ và những đau khổ đã qua, cô biết cách yêu thương bản thân, biết cách đối diện với quá khứ, vượt qua nỗi đau và học cách yêu thêm một người.
Nhưng định mệnh đã nghiệt ngã khi Giai Kỳ vừa mới cảm nhận và tận hưởng thêm một lần nữa hương vị ngọt ngào của tình yêu, thì cũng là lúc cô phải kiềm chế nỗi đau để hy sinh cho tình yêu, để người cô yêu không phải chịu thêm nhiều đau khổ hơn nữa, để Chính Đông ra đi trong thanh thản mà không cần lo lắng về cô. Có điều một điều Chính Đông nói đúng: Giai Kỳ dũng cảm đến mức gần như ngu ngốc.
Cuối cùng, tận cùng nỗi đau, Giai Kỳ nhận ra: “Hạnh phúc là thứ mà cả cuộc đời con người ta cố gắng tìm kiếm, cho dù tình yêu của thời thanh xuân hay thời trưởng thành của cô có chết nhưng không có nghĩa cô đã mất đi hạnh phúc của đời mình. Chính vì thế, cô phải tự yêu thương bản thân, tự tìm kiếm và nắm giữ hạnh phúc của mình, không để thời gian trôi qua vô ích như vậy.
“Anh không cần em phải dũng cảm, anh chỉ muốn em hạnh phúc” – Đúng vậy, cô đã đồng ý với anh, nhất định phải làm cho bản thân mình hạnh phúc.
Mạnh Hòa Bình
Chàng trai của tuổi trẻ, của thanh xuân, của những cảm xúc đầu đời. Anh yêu cô, chân thành và mãnh liệt như cô yêu anh vậy. Nhưng, cô dũng cảm hơn anh. Cô hy sinh cho tình yêu của mình chỉ mong anh được bình an, hạnh phúc, mong sao khổ đau anh phải chịu là ít nhất, cô cam tâm tình nguyện đón nhận tất cả. Anh lụy tình, yếu đuối, không dám đấu tranh cho tình yêu, không dám chống lại gia đình, càng không dám bảo vệ đoạn tình cảm ngắn ngủi của hai người. Anh bất lực, anh phờ phạc. Chàng trai mạnh mẽ, cứng rắn những năm hai mươi tuổi đã bật khóc ngon lành khi gọi điện thoại kể cho bạn thân về mối tình ngắn ngủi nhưng đầy khổ đau của mình.
Giá như ngày xưa, anh kiên trì bảo vệ tình yêu của họ đến cùng, có lẽ khi gặp lại nhau sau nhiều năm, trái tim họ sẽ không đau như thế, không rỉ máu như vậy…
Nguyễn Chính Đông
Anh chàng con nhà giàu, ham chơi, lạnh lùng và tự cao. Chính Đông nhận ra cô, anh chủ đồng tiếp cận, quen biết cô gái khiến bạn thân anh phải khóc. Anh muốn hiểu cô là ai mà lại làm cho bạn của mình đau khổ như vậy. Anh muốn dạy cô một bài học về quá khứ. Nhưng số phận lại đưa đẩy anh sâu vào mối quan hệ không nên có. Anh lại đắm chìm trong tình cảm với bạn gái cũ của bạn thân. Cuộc tình của họ lạ lùng, không có nhiều nụ hôn, không đầy những khoảnh khắc ngọt ngào và say đắm. Anh không quá tôn trọng và chu đáo với cô, nhưng anh hiểu cô hơn cả chính cô. Anh từ từ giúp cô thoát khỏi vỏ bọc kiên cố suốt nhiều năm, giúp cô xoa dịu nỗi đau từ quá khứ. Anh dạy cô cách tự yêu thương, đối mặt với quá khứ và yêu thêm một người.
Bước vào mối quan hệ với Giai Kỳ, Chính Đông nhận ra mình đã thiếu sót với bản thân, đã phí hoài thanh xuân cho những cuộc chơi vơi thâu đêm mà không nhận ra, có người cần mình. Anh nhận ra trái tim mình đã lâu lắm rồi cô đơn, lạnh lẽo như vậy.
Lời hẹn ước trăm năm
Đến cuối cùng, Chính Đông nghĩ rằng cô không yêu anh nên anh quyết định rời xa cô. Anh đã đợi cô yêu anh như yêu Mạnh Hòa Bình, nhưng khi cô đã yêu anh, anh không nhận ra. Còn cô, vì muốn anh yên tâm ra đi, vì muốn anh tin rằng cô không yêu anh, nên cô đã nói dối.
Mạnh Hòa Bình là người biểu trưng cho thanh xuân của Giai Kỳ, trong khi Nguyễn Chính Đông là biểu tượng của tình yêu và hoài niệm trong tâm hồn cô. Mặc dù tình yêu của họ không được thăng hoa, nhưng vẫn mãi mãi tồn tại trong trái tim của Giai Kỳ. Anh luôn mong muốn cô yên bình và hạnh phúc, và cô cũng mong anh tìm được niềm vui riêng của mình. Mối quan hệ của họ chẳng thể nào nổi bật hơn: anh chờ đợi trong tĩnh lặng, trong khi cô yêu thương mà không nói ra. Thực ra, Chính Đông chưa bao giờ rời xa Giai Kỳ. Anh luôn ở đó, đợi chờ cô, và hứa sẽ tiếp tục mối quan hệ này trong kiếp sau.
Giai Kỳ cũng vậy, cô luôn nhìn theo Nguyễn Chính Đông nhưng không thể giữ anh lại. Vì vậy, cô quyết định đeo chiếc nhẫn kỷ niệm để gần gũi với trái tim mình, để cảm nhận nhịp đập của trái tim đồng hành với anh. Chỉ có như vậy, cô mới cảm thấy anh vẫn ở bên cạnh, để cô có thể sống an yên suốt đời còn lại. Vì anh, Giai Kỳ quyết định tiếp tục sống hạnh phúc, không chỉ vì anh mà còn vì bản thân mình. Họ hẹn ước 100 năm, và cô luôn chờ đợi anh trở về.
Tình yêu không phải lúc nào cũng là một câu chuyện cổ tích. Gặp đúng người, đúng lúc là một điều hạnh phúc. Nhưng gặp đúng người, sai thời điểm lại là nỗi đau. Gặp sai người, đúng thời điểm cũng là bất lực. Nhưng gặp sai người, sai thời điểm thì chỉ là thảm họa. Giai Kỳ đeo chiếc nhẫn trên cổ, với ý nghĩa là tay trái mang chiếc nhẫn kết hôn, tay phải bận rộn với công việc hàng ngày, để nhớ mãi những khoảnh khắc hạnh phúc và buồn của mình. Cô đã vượt qua nỗi đau, tìm lại chính mình và bắt đầu cuộc sống mới với người chồng không phải là Mạnh Hòa Bình. Cô sống cho bản thân mình và cho cuộc đời của Nguyễn Chính Đông.
Chính Đông từng nói sẽ đợi cô mãi mãi, dù bao lâu đi nữa. Anh sẽ luôn bảo vệ và che chở cho cô như một thiên sứ. Anh nói rằng, ngay cả khi trái tim ngừng đập, tình yêu của anh vẫn mãi mãi. Anh không phải là người rời bỏ cô, mà chỉ là biến thành một ngôi sao luôn sáng soi, luôn dõi theo và chúc phúc cho cô. Ước hẹn 100 năm của anh với cô vẫn không thay đổi. Cô hẹn anh ở kiếp sau, và anh hứa sẽ đến với cô.
Nguyễn Chính Đông, Vưu Giai Kỳ và Mạnh Hòa Bình, họ đều đã trải qua tình yêu một cách chân thành và chân thực nhất. Họ đã hi sinh và chia sẻ mọi thứ cho tình yêu của mình. Họ đã nhường nhịn và buông bỏ, nhưng cuối cùng, họ vẫn cố chấp với tình cảm của mình. Dù cuộc chơi của Giai Kỳ chọn ai, điều đó vẫn làm tổn thương người kia. Vì vậy, khi chọn cho Chính Đông cái chết để cô tìm hạnh phúc mới không phải từ Mạnh Hòa Bình, để anh mãi mãi trong trái tim cô, không phải là một kết thúc đau lòng cho Chính Đông - bởi vì họ đã hứa hẹn ước 100 năm. Đoạn kết cho cuộc tình ba người này có thể coi là trọn vẹn.
Tác giả: Gấu Mẹ Vĩ Đại - MyBook
Hình ảnh: Cat Anh - MyBook