“Cuốn sách này không phù hợp với những người thích tiểu thuyết trinh thám cổ điển. Một câu chuyện thông minh, thuyết phục và đầy xúc động bất ngờ.” (Laura Wilson, The Guardian). Đúng như thế, Kẻ móc túi không chỉ là một câu chuyện trinh thám, mà còn là một tác phẩm văn học xã hội - nơi nhà văn Nakamura Fuminori thẳng thừng khám phá góc khuất của xã hội Nhật.
Trong đêm tối, trong căn phòng nhỏ, chỉ có mình hắn và nỗi cô đơn trước cuộc sống sôi động của thành phố. Trong khoảnh khắc ấy, không gian tạo ra một con người – thời điểm những kẻ phạm tội như kẻ móc túi đang đối mặt với bản thân, cả quá khứ và tương lai, hy vọng và niềm tin, một con người chìm sâu trong thế giới giữa ác - thiện.
Hắn có tài - móc túi một cách chuyên nghiệp, và trong từng câu chuyện, những nạn nhân bị hắn móc túi trải qua những khoảnh khắc căng thẳng với chuỗi hành động của hắn. Mỗi lần hắn ăn cắp “đã trở thành một thói quen hàng ngày”, hắn “vùi dập các giá trị', “móc hết mọi thứ, với sự căng thẳng và khoái lạc trong lòng”. Có lẽ với hắn, mọi nỗi đau của thế giới có thể tan biến trong dòng người đông đúc, chỉ để nghĩ đến việc móc túi. Hắn có thể móc bất cứ thứ gì của những người xung quanh, nhưng lại từ chối thế giới thực. Hắn chọn sống một mình. Trong tâm trí hắn luôn hiện hữu ý nghĩ cuộc sống của mình giống như người đã chết, không có gia đình, không có bạn bè, không có gì cả. Nhưng ít ai biết rằng đó là lúc hắn từ bỏ thế giới, là “kẻ cười nhạo thế giới trong nỗi đau”. Câu chuyện tiếp tục diễn ra qua từng ngày cho đến khi hắn gặp Saeko, hai tên bạn đồng bọn, một gái điếm và một đứa trẻ, và nhờ một biến cố lớn trong cuộc sống của kẻ móc túi này. Anh ta được lão trùm Mafia Kizaki để mắt tới, ông yêu cầu hắn phải thực hiện 3 nhiệm vụ: lấy trộm điện thoại di động của một người đàn ông; lấy một món đồ có dính vân tay của một người đàn ông khác cùng với vài sợi tóc của anh ta và cuối cùng là thay thế tập tài liệu mà một người đàn ông luôn mang theo bên người để ít nhất 2 ngày sau người chủ mới phát hiện ra món đồ bị mất,... những câu chuyện và tình huống xen kẽ nhau đưa lên đỉnh cao của cảm xúc. Nếu thành công, hắn sẽ được sống tiếp. Nhưng nếu thất bại, hắn sẽ phải chết. Và trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, trong khi hắn cố gắng trốn thoát, hai người mà hắn mới quen sẽ không thể sống sót.
Trong quá trình thực hiện 3 nhiệm vụ, hắn dần nhận ra cảm giác khi số phận của mình được kiểm soát bởi người khác là thế nào.
Từ đó, hắn bắt đầu suy nghĩ về số phận của mình, lần đầu tiên trong cuộc đời, một kẻ không sợ chết như hắn cảm thấy mình khát khao và mong muốn tiếp tục sống. Hắn muốn thay đổi, trái tim của mình được thức tỉnh, muốn sống một cuộc sống mới, một kiếp mới trong cái “thế giới đầy những điều vô lý”, nơi tiền bạc và quyền lực chi phối số phận và quyết định cuộc sống của con người.
Vận Mệnh của Kẻ Móc Túi và Bí Ẩn Xã Hội
“Số Phận của Mày, là do tao quyết định, hay do tao nắm giữ?” - Lão Kizaki đã hỏi khi bắt hắn thực hiện ba phi vụ nhỏ. Lão ta suy nghĩ về sự trò chơi săn lùng tiền, săn lùng con người, và về sự giả dối trong thế giới ngầm – “địa ngục trần gian”, cái mà lão không còn là một trái tim nhân văn nữa.
Lão quên mất rằng vận mệnh của kẻ móc túi là do chính hắn quyết định. “Nếu mày muốn làm điều ác, đừng quên làm điều thiện”. Trong “hoàn cảnh bị chèn ép”, hắn sẽ “đối mặt và sống qua tất cả khả năng của nó”. Những gì hắn mong muốn từng ước ao, từng hy vọng, từng là chính bản thân, từng là “một con người tử tế”, từng có cảm xúc, từng được sống một cuộc đời trọn vẹn, từng đã và được yêu thương,... tất cả sẽ trở thành hiện thực trong tương lai khi hắn đã đánh mất bản thân trong hiện tại, trong khi quá khứ vẫn là quá khứ. Trong một thế giới của các ông trùm, các chính trị gia bị thâu tóm, thì những người ở đáy xã hội bị lợi dụng, bị xem như con cờ. Thậm chí, cái chết của họ cũng không được ai quan tâm. Rồi hắn sẽ làm như vậy! Những kẻ móc túi, những tên trộm… không cố gắng thoát ra khỏi cuộc sống hiện tại. Họ đều chấp nhận, họ không ca thán, họ đầu hàng trước cuộc sống. Nhân vật chính của câu chuyện đã nói, gã làm nghề móc túi không phải vì tiền, mà để xem kết cục của những kẻ như gã sẽ đi về đâu. Hắn sẽ tự mình tìm con đường mới – rời bỏ xã hội thối nát ấy. Hắn đã tìm ra cuối cùng của mình. Như cách gã bước vào nghề móc túi.
Bức Tường của Không Gian và Thời Gian Tương Lai và Hiện Tại vẫn còn tồn tại.
Hắn muốn được giải thoát khỏi thế giới cứng nhắc và cố định. Khi “giá trị cuộc sống bị vùi dập” và “vận mệnh vô tình” đã đẩy hắn vào con đường tội lỗi từ lúc còn nhỏ – ăn cắp chiếc đồng hồ của bạn cùng lớp. Cho đến giờ hắn nghĩ rằng “ăn cắp là một thói quen vô thức”. “Một sự suy sụp trí tuệ sớm nhưng vẫn có nhiều điều chưa được giải thích, vì sao não bộ lại vô thức điều khiển hành vi ăn cắp như vậy. Tại sao lại không thể không ăn cắp đồ của người khác.”
Vậy ăn cắp liệu có phải là một phần “bản chất của con người”. Nhưng hắn đã thay đổi chính Tòa Tháp muốn giữ hắn lại với thực tại, giải thoát hắn, ánh sáng soi đường đưa hắn tiến lên cuộc đời. Tòa Tháp chính là tòa án lương tâm mà hắn không thể vượt qua, là sự biện minh cho hành vi của mình hay là một lớp vỏ bọc của một xã hội thối nát. Với hắn, sự thật vẫn luôn là sự thật, công lý vẫn tồn tại, hắn không thể xoay chuyển quy luật, khi việc ăn cắp chiếc đồng hồ bị phơi bày trước mọi người, Tòa Tháp như một hình mẫu cho hắn hướng tới, một ước mơ, con đường hi vọng của tự do, một xã hội công bằng, một cuộc sống mới, là tiêu chuẩn hành vi của hắn, đặc biệt là sự trừng phạt cho hành vi tội lỗi.
“Chiếc đồng xu dính máu” mà hắn cố hết sức lực cuối cùng ném ra ngoài sau khi bị lão Kizaki bắn trong cái ngõ vô cùng tối và chật hẹp là hy vọng vào vận mệnh nhỏ bé của hắn trong cái thế giới này. Cái thế giới vô cùng tàn nhẫn đã đẩy hắn ra ngoài xã hội, biến hắn thành một con người đứng giữa các ranh giới: sự sống hay cái chết, một người tốt hay một kẻ xấu, một người cô đơn hay một người khao khát có được tình yêu đẹp và một gia đình nhỏ, hay giữa tội ác, sự trừng phạt của chính hắn hay của tạo hóa,… Một kết thúc mở đưa chúng ta đến một thế giới tốt đẹp hơn mà hắn luôn mong ước, và hiện lên suy nghĩ của mỗi người về những thăng trầm cuộc sống mà kẻ móc túi đang gặp phải.
“Cuộc đời là một điều bí ẩn”
Hắn nghĩ nhiều thứ về cuộc đời, về định mệnh, về tất cả mọi thứ và cả sự cô độc, về quy luật tuần hoàn của vũ trụ, của dòng xoáy số phận,...
Cuộc đời này tuy có nhiều thứ không hài lòng nhưng cũng có thứ tôi không muốn mất đi, cũng như có những người tôi không muốn họ biến mất. Nhưng càng những người tôi không muốn biết mất thì họ lại càng không sống lâu và có kết cục bi thảm. Tôi nghĩ xem đời mình có ý nghĩa gì, số mệnh của mình là gì, rồi nghĩ đến giây phút cuối cùng của cuộc đời tôi.
Vì thế hắn đã “chọn cách sống là xây bức tường quanh mình, lẫn vào những khe hở xuất hiện trong cuộc đời tăm tối”.
Và kẻ móc túi - cô độc, “không có người thân” vẫn muốn ở lại “thêm một thời gian nữa”. Hắn muốn được là chính mình, được thoát khỏi cái thế giới đầy mệt mỏi mà hắn tự tạo nên hay cái xã hội thối nát kia đã biến con người hắn thành một kẻ khác.
Những bài học từ nhân vật trong câu chuyện không chỉ là phần kết thúc mà tác giả mang đến cho độc giả cái nhìn mới, sâu sắc hơn, tùy thuộc vào lựa chọn của mỗi người.
Dù giàu hay nghèo, quý tộc hay thấp dẫn, mỗi người đều có một vai trò quan trọng trong lịch sử thế giới. Nhưng nhiều người không nhận ra điều đó (Paulo Coello - Nhà giả kim). Quá khứ không thay đổi, nhưng hôm nay vẫn là một cơ hội.
Vận mệnh không điều khiển chúng ta! Mỗi người sinh ra đều có thể tự mình chiến đấu với số phận bằng sự nỗ lực không ngừng, chỉ khi họ nhận ra rằng không phải lúc nào cũng là lỗi của số phận, mà là do họ để bản thân mình bị cuộc sống hạ gục. Cuộc sống là một cuộc chiến đầy mưu mô, và nhiệm vụ của chúng ta là tìm kiếm con đường đúng đắn giữa những nguy hiểm và khó khăn. Khi đối mặt với khó khăn, đừng than trách về 'tại sao mình?', hãy cố gắng mỉm cười và nói 'Hãy thử xem tôi có thể làm được gì!'.
Mọi thứ có thể đạt được trong cuộc sống. Không bỏ lỡ cơ hội nào. Dù là một tên tội phạm đến đâu, họ cũng phải trải qua 'tội ác và trừng phạt', 'đau khổ và niềm vui', mạnh mẽ và dịu dàng, yên bình và sôi động, ích kỉ và cô độc,... 'Không phải tội ác nào cũng giống nhau'. 'Cuộc sống của họ đã được quyết định từ khi sinh ra, bởi môi trường và mối quan hệ xã hội sẽ định hình con đường của họ. Một cuộc sống không có mục tiêu là vô nghĩa. Nhưng kẻ móc túi trong câu chuyện đã nhận ra rằng không bao giờ được phép mất niềm tin vào bản thân. Chỉ cần tin rằng mình có thể làm được, đó là động lực đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi khó khăn.
Đây là một câu chuyện thông minh và sâu sắc, mang lại sự thuyết phục, giúp bạn hiểu và trân trọng cuộc sống của mình cũng như của những người xung quanh, bất kể bạn thuộc tầng lớp xã hội nào, nghề nghiệp gì, tuổi tác như thế nào, bạn vẫn có thể tự do lựa chọn con đường cho riêng mình, trong đó phải có hạnh phúc và cuộc sống mới. Đối diện với 'tòa án lương tâm' là chìa khóa giúp họ bước sang cuộc đời mới. Dù thế giới có chống đối họ, họ vẫn muốn sống theo cách mà họ chọn.
Lời kết
Kết thúc của kẻ móc túi là một bí mật bị kẹt giữa lựa chọn – một kết thúc mở đầy tài năng với sự dẫn dắt chuyện rất khéo léo. Liệu hắn có thể trở về với bản chất của mình trước khi rơi vào bẫy của tội lỗi hay sẽ trở thành một người không còn nhân tính. Tất cả sẽ được tiết lộ trong cuốn sách Kẻ móc túi của Nakamura Fominori.
Tác giả: Phương CúMít - MyBook