“Khi hơi thở hóa thinh không” là cái nhìn sâu sắc của một bác sĩ nội trú thần kinh mắc bệnh nan y. Từ vị trí của một bác sĩ trở thành bệnh nhân, những trải nghiệm của Kalanithi không chỉ là góc nhìn của một thầy thuốc, mà còn là suy tư về cuộc đời.
Paul Kalanithi là bác sĩ nội trú cuối cùng về phẫu thuật thần kinh. Anh từng học Anh ngữ và Sinh học ở Stanford, sau đó tiếp tục làm thạc sĩ văn học Anh. Anh có đam mê với việc đọc sách và viết lách. Dù đã có thời gian, nhưng anh lại chọn con đường của bác sĩ.
Bắt đầu từ một sức khỏe hoàn hảo
Lúc nhỏ, Paul sống cùng gia đình ở thung lũng sa mạc Arizona, nơi mà thế giới bên ngoài chỉ biết đến như một trạm xăng trên đường đi.
Việc tiếp xúc với sách đã hình thành sự kết nối giữa Văn học và Y học trong Paul. Từ văn học, anh nhận thức sâu sắc về ý nghĩa của sự sống và cái chết.
Một ngày ta ra đời, một ngày khác ta sẽ kết thúc cuộc sống, cùng một ngày, cùng một giây. Cửa đầu cũng là cửa cuối, ánh sáng lóe lên một khoảnh khắc, rồi lại là bóng tối.
Sau khi tốt nghiệp Đại học, Paul bắt đầu chương trình nội trú. Ở đây, anh tiếp xúc với nhiều bệnh nhân, từ một cụ bà chết vì đau bụng đến một người đàn ông mắc bệnh Parkinson luyên thuyên những điều tục tĩu. Paul hiểu rõ trách nhiệm của mình với số phận của bệnh nhân.
Không dừng lại trước cái chết
Ở tuổi ba mươi sáu, sự nghiệp của Paul đang lên cao khi anh nhận được sự tin tưởng từ nhiều người và đạt được nhiều giải thưởng quốc gia danh giá. Nhưng ung thư phổi đã cướp đi tất cả. Paul nhớ lại những khoảnh khắc trong căn phòng y tế, nơi anh đã trải qua cảm xúc khác biệt.
Quay trở lại công việc? Đó là điều bất khả thi. Paul không biết đường phía trước sẽ ra sao. Và rồi, văn chương đã mang lại hy vọng cho anh.
Paul không biết cuộc đời sẽ đưa anh đi đâu. Nhưng với sự hiện diện của văn chương, anh đã tìm thấy sự ổn định và niềm tin trong cuộc sống.
Có cần phải buộc lòng quay lại phòng mổ? Vì tôi có khả năng. Vì đó là bản thân tôi. Vì tôi phải học cách sống khác, nhìn cái chết như một khách không mời nhưng hiểu rằng ngay cả khi tôi phải chết, tôi vẫn sẽ sống cho đến phút cuối cùng.
Sau khi biết mình mắc bệnh ung thư, Paul dần chấp nhận thực tế đó để tiếp tục ý nghĩa cuộc sống. Anh nhận ra rằng hy vọng vẫn tồn tại, giúp anh tiếp tục bước đi mỗi ngày.
Chấp nhận cái chết không có nghĩa là từ bỏ hy vọng. Paul hiểu rằng hy vọng là nguồn động viên mạnh mẽ, giúp anh vượt qua những khó khăn. Anh mong muốn được sống thêm một chút để ở bên cạnh con gái yêu quý của mình.
Lucy, vợ của Paul, đã chia sẻ cảm xúc của mình trong những ngày cuối cùng bên chồng.
Bí quyết để kiểm soát một căn bệnh chết người thường là tình yêu thương - sẵn lòng chấp nhận tổn thương, lòng nhân từ, lòng biết ơn và lòng khoan dung.
Những giá trị quý giá cần được giữ gìn và phát triển.
Bệnh tật là điều mà mọi người sợ hãi, nhưng ít ai tránh khỏi. Chu kỳ 'Sinh, Lão, Bệnh, Tử' lặp đi lặp lại từ thế hệ này sang thế hệ khác, từ khi chào đời đến khi trở về với đất mẹ. Paul đã dần chấp nhận và tiếp tục hành trình với nó. Một tinh thần mạnh mẽ là điều cần thiết để vượt qua khó khăn và đối mặt với sự chết.
Gia đình là một kho báu vô giá. Đó là nơi chúng ta ra đời, lớn lên và trưởng thành. Gia đình đã hình thành tình yêu với văn chương và y học trong Paul, đặc biệt là y học thần kinh, nhờ ảnh hưởng của cha là một bác sĩ; và sự quan tâm, thương yêu của mẹ, mặc dù sống trong điều kiện khó khăn của vùng Arizona, nhưng mẹ vẫn vượt qua tất cả để mang sách về cho Paul. Vợ của anh, Lucy, luôn ở bên cạnh, động viên trong những thời điểm khó khăn. Paul từng yêu cầu Lucy tiến thêm một bước sau khi anh qua đời. Nhưng không, Lucy đã từ chối và quyết định sinh con của họ, mang trong mình máu của Paul, mặc dù cô sẽ phải đối mặt với sự cô đơn và khó khăn khi nuôi con sau khi Paul ra đi. Và đến cuối cùng, trong những giây phút cuối cùng, tất cả những người thân - cha mẹ, anh em, chị dâu, con gái, người vợ - đều ở bên cạnh anh, cầu nguyện cho đến khi hơi thở cuối cùng của anh khuất phục. Cuối cùng, gia đình là điểm tựa tinh thần của chúng ta, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Dù có khó khăn thế nào đi nữa, gia đình vẫn luôn ở đó đợi chúng ta về.
Hãy trân trọng những người thân yêu ngay từ bây giờ, đừng để bản thân phải hối hận khi nhận ra những người quý trọng đã 'xa cách' rồi mới nhận ra ta đã mất đi những giá trị mà suốt một thời gian dài chúng ta không quan tâm. Hãy bắt đầu bằng những hành động đơn giản như biết ơn cha mẹ đã sinh ra và nuôi ta lớn, bày tỏ tình yêu thương với cha mẹ, giúp đỡ gia đình trong công việc nhà, kết bạn với những người bạn mà từ lâu đã không gặp,... Thời gian là có hạn, đừng để lỡ mất cơ hội. Hãy động viên cơ thể để thực hiện những điều quý giá xung quanh chúng ta. Cuộc sống này đẹp đẽ, hãy sống trọn vẹn và tận hưởng mọi khoảnh khắc để sau này không hối tiếc về những điều chúng ta đã làm hôm nay.
Tác giả: Nguyễn Trung Hậu - MyBook