Đã từng bước vào rừng với con đường bị chặn? Cảm thấy áp lực cuộc sống nặng trĩu, khiến bạn không muốn bước tiếp? Đôi cánh mệt mỏi, đôi chân chẳng muốn đi, bạn chán nản, bất chấp quãng đời còn lại? Người ta thường bỏ cuộc sớm như thế, thậm chí khi đang gần đỉnh cao, họ từ chối tiếp tục vì họ không nhận ra: “Hôm nay khó khăn, ngày mai khó khăn hơn, nhưng ngày kia sẽ là ngày tuyệt vời” (Jack Ma). Lời của chủ tịch Alibaba Group, người trở thành tỉ phú giàu nhất Trung Quốc với bàn tay trắng, khiến tôi nhớ đến cuốn sách mà tôi rất ấn tượng - “Không gia đình” của Hector Malot.
Không gia đình được coi là tiểu thuyết nổi tiếng nhất của Hector Malot; được giải thưởng của Viện Hàn lâm Văn học Pháp và yêu thích bởi thiếu nhi Pháp và toàn thế giới suốt hơn một thế kỷ.
Tựa đề Không gia đình khiến người đọc cảm thấy buồn bã, cô đơn. Nhưng trong hành trình của Rémi, ta ít thấy cậu cảm thấy đơn độc vì luôn có người tốt giúp đỡ, chia sẻ những khó khăn và thách thức của số phận. Câu chuyện không chỉ nói về cuộc đời mồ côi của Rémi mà còn về những mối quan hệ và tình thân vượt lên trên mọi rào cản.
Rémi, một cậu bé mồ côi, sống với mẹ nuôi trong một vùng quê. Cuộc sống của cậu thay đổi khi ông chồng mẹ trở về tàn tật và cùng cậu đi lưu diễn với một gánh xiếc. Cuộc hành trình này đưa Rémi qua nhiều thử thách và khó khăn, nhưng cũng là cơ hội để cậu trưởng thành và tìm lại niềm vui.
Sự trưởng thành của một đứa trẻ
Rémi là một đứa bé ngoan, từ bé em chỉ biết có mẹ Barberin mà thôi, nhưng khi em lên 8 tuổi, nhiều điều không vui đột ngột xảy ra làm thay đổi cuộc sống của em. “Người cha” bất ngờ xuất hiện, không chỉ làm em hoang mang mà còn tiết lộ sự thật rằng họ - những người đã nuôi Rémi lớn lên không phải là cha mẹ ruột của em.
Bởi vì, em là “một đứa trẻ được nhặt lên từ đường phố.”
Tôi là một đứa trẻ được nhặt lên từ đường phố.
Mặc dù vậy, cho đến khi tôi lên 8 tuổi, tôi vẫn tưởng rằng tôi có một người mẹ như mọi đứa trẻ khác, vì mỗi khi tôi khóc, luôn có một bà mẹ dịu dàng ôm tôi vào lòng, ru mềm nhẹm, làm cho nước mắt tôi ngừng chảy.
Khi phải xa “mẹ”
Cậu bé Rémi, từng có cuộc sống với má Barberin là niềm an ủi, niềm vui trong tuổi thơ, giờ phải rời xa má, bước vào cuộc sống khó khăn bên cạnh ông lão gánh xiếc tên Vitalis.
Khi Rêmi rời đi, thậm chí cậu không kịp nói lời tạm biệt với má. Đôi mắt của cậu ấy uất ức, cố gắng van xin cụ Vitalis và ông Barberin chờ cho đến khi má trở về, nhưng không được, “cả hai đều lặng lẽ quay đi.”
Con đường chúng tôi đi dọc theo sườn núi, đầy gập ghề. Mỗi khi tới chỗ ngoặt, tôi nhìn thấy ngôi nhà nhỏ của má Barberin nhỏ dần, nhỏ dần. Tôi đã đi qua đây nhiều lần rồi. Tôi biết khi tới chỗ ngoặt cuối cùng, tôi sẽ nhìn thấy ngôi nhà một lần cuối, rồi đi vài bước nữa thì sẽ không còn thấy nữa. Phía trước là quê xa lạ, phía sau là ngôi nhà sung túc mà tôi từng gọi là nhà của mình từ khi còn bé, và có lẽ không bao giờ tôi sẽ trở lại đó nữa.
Thật đáng thương cho số phận của một đứa trẻ! Niềm hy vọng gặp lại má vẫn mãi không thành, để lại nỗi nhớ, nỗi tiếc thương sâu trong lòng cho chính Rémi suốt cuộc hành trình ấy.
Cuộc phiêu lưu mới chính thức bắt đầu!
Bạn tưởng tượng hành trình sẽ ra sao? Rémi sẽ phải đối mặt với những khó khăn gì trong thời gian tới? Cậu bé sẽ từ bỏ trước khó khăn của cuộc sống hay sẽ đứng lên để bảo vệ bản thân và công lý?
Sau khi trải qua biến cố đầu tiên trong cuộc đời, Rémi tiếp tục đối diện với những bi kịch tiếp theo, mà mỗi bi kịch đều đặt ra nhiều thách thức hơn. Mọi thứ đều đến bất ngờ, không ai có thể đoán trước được.
Những ngày đó, cả nhóm chỉ được chia một ổ bánh mì trong vài ngày liên tiếp. Đôi khi họ phải đối mặt với trời đông giá rét, dưới cơn bão tuyết, không có đồ ăn để chống lại cơn lạnh lẽo. Sau đó, cụ Vitalis ra đi, chỉ còn lại Rémi và chú cho Capi trung thành. Từ đó, cậu học cách sống tự lập và không chỉ lo lắng cho bản thân mà còn cưu mang chú bé Matchia trong gánh hát rong. Matchia và Rémi trở thành bạn thân, cùng nhau trải qua mọi khó khăn và niềm vui trong cuộc sống. Có lúc, Rémi bị kẹt dưới mỏ lụt suốt mười bốn ngày đêm; mọi người nghĩ cậu và những người khác dưới mỏ đã chết nhưng chỉ có Matchia không bao giờ mất đi hy vọng vào việc Rémi còn sống. Hay có lúc khác, cậu phải sống cùng một kẻ vô lại vì nghĩ rằng đó là cha ruột của mình. Rồi cậu phải ngồi tù vì bị oan uổng…
Cảnh vắng vẻ ấy khiến tôi sợ hãi. Sợ gì? Tôi không biết. Một nỗi sợ hãi mơ hồ kết hợp với nỗi buồn vô tận khiến nước mắt tôi rơi không ngừng. Tôi cảm thấy như là tôi sắp chết ở nơi này…
Cuộc sống cứ gắn liền với khó khăn, với sự nghiệt ngã như muốn thách thức nhân cách và ý chí, lòng kiên nhẫn của cậu bé Rémi. Nhưng dù ở đâu, trong bất kỳ tình huống nào, cậu vẫn theo lời dạy của cụ Vitalis: Không gì có thể thay đổi nhân cách và tâm hồn; giữ vững phẩm chất, luôn làm người hữu ích cho xã hội để không hối tiếc về một cuộc đời vô nghĩa khi trải qua.
Cuối cùng, Rémi đã tìm thấy gia đình của mình và được sống hạnh phúc bên những người thân yêu.
Hạnh phúc không phải lúc nào cũng đến với người tốt
Cuộc đời của cụ Vitalis là một câu chuyện bi kịch.
Cụ từng là người có uy tín, đứng ở đỉnh cao xã hội; nhưng sau này đã rơi vào cảnh làm xiếc chó để sống qua ngày. Cụ đã gồng mình, chịu nhiều khó nhọc, đói khổ. Sức lực của cụ dần mòn mỏi vì cuộc sống nặng nề và khắc nghiệt. Cuối cùng, cụ qua đời bên đường, chết trong nghèo đói, trong khi chỉ cần với một chút giúp đỡ, người ta sẵn lòng cứu cụ. Thật là bi kịch!
Dù đã có cuộc sống hạnh phúc, Rémi vẫn mãi nhớ về cụ Vitalis với tình yêu sâu đậm:
Cụ yêu dấu của cháu ơi! Nếu cụ còn sống, cháu sẽ hạnh phúc biết bao! Nếu thế, cụ sẽ không phải làm xiếc nữa, cụ sẽ không phải lặp đi lặp lại câu: “Tiến lên, các con ơi!”. Được tôn trọng khi già, cụ có thể đứng vững và phục hồi tên tuổi của mình. Ông già Vitalis sẽ trở lại với danh hiệu nhà ca sĩ Carlo Balzani. Nếu không thể làm điều gì cho cụ khi còn sống, thì cháu cũng sẽ cố gắng làm ít điều cho linh hồn của cụ. Theo yêu cầu của cháu, mẹ chúa đã xây dựng một ngôi mộ cho cụ trong nghĩa trang Montparnasse ở Paris, và cháu đã khắc tên Carlo Balzani lên bia mộ.
“Không gia đình” – một cuốn sách chứa đựng những giá trị nhân đạo và tinh thần nhân văn sâu sắc
Nhờ tài năng văn chương, sự tinh tế và lòng nhân ái, Hector Malot đã tạo ra một tác phẩm vĩ đại.
Cuốn sách không chỉ phản ánh cuộc sống lao động của người dân và công nhân trong xã hội tư bản mà còn tôn vinh sự lao động bền bỉ, tinh thần tự lập, lòng kiên nhẫn, khích lệ tình bạn chân thành và lòng nhân ái, ý chí vươn lên không ngừng trong cuộc sống. Nó mang đến cho chúng ta những bài học quý giá về tình thương và sự tự lập trên hành trình cuộc đời. Từ đó, chúng ta học cách trân trọng những gì đang có, chia sẻ nhiều hơn với những mảnh đời bất hạnh, đau khổ.
Kết thúc
“Cuộc sống không bao giờ công bằng. Hãy thích ứng với điều đó.” (Bill Gates). Cuộc đời là một cuộc đua gay go, một người chiến thắng, một người thua cuộc. Kiên nhẫn và quyết tâm, đương đầu với mọi thử thách và khó khăn, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp trong tâm hồn là chìa khóa quan trọng dẫn tới thành công, là con đường để thực hiện những ước mơ lớn lao.
Do đó, hãy đọc sách “Không có gia đình” để trân trọng, để suy ngẫm và để những ước mơ lớn sắp thành hiện thực.
Đánh giá chi tiết từ Quỳnh Anh - Tác giả của MyBook
Mua sách với giá ưu đãi tại: https://bit.ly/2MC9TkF