Nếu bạn mong chờ một câu chuyện kết thúc vui vẻ với nhân vật chính vươn lên ở cuối và trở thành người hùng nhìn ra mặt trời mọc trên mái nhà, thì đây không phải là câu chuyện như vậy.
Để hiểu rõ hơn về tác phẩm, cho những ai chưa biết, hãy cùng điểm qua thông tin về tác giả Plaaastic. Thật sự, tên thật của tác giả là Lê Trần Mai Nhi, sinh năm 1994, một blogger thời trang nổi tiếng trên mạng xã hội từ khi còn trẻ. Blog của Plaaastic có hơn một triệu lượt xem và cô ấy đã từng có một thương hiệu thời trang riêng cho mình. Cuốn sách 'Lỗi' là tự truyện của Plaaastic về cuộc đời chính mình, với việc phải vật lộn hằng ngày với căn bệnh trầm cảm. Nói đúng hơn, ba phần tư cuốn sách kể về những khía cạnh tiêu cực của trầm cảm, về triệu chứng, mong muốn tự tử, về nghiện ngập và về nỗi buồn. Chỉ có một phần tư còn lại, phần kết, là sáng sủa hơn. Và bởi vì phần trước cuộc đời tối tăm quá, buồn nhiều quá, nên phần kết sáng sủa lại càng tỏa sáng hơn, càng ấm lòng hơn. Vì vậy, có thể nói, sứ mệnh của nỗi buồn là để con người trân trọng những khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc sống hơn.
Trong bài viết này, tôi xin phép gọi tác giả là Nhi thay vì Plaaastic. Bởi vì Plaaastic làm tôi cảm thấy xa lạ quá, không biết là do từ tiếng Anh hay là do ý nghĩa của nó mang lại.
- Đêm Tối
Nếu xem cuốn sách này như cuộc đời con người kéo dài 21 tiếng, tương ứng với 21 tuổi, thì phần đêm tối đã chiếm trọn 20 giờ đồng hồ.
Nhi được sinh ra trong một gia đình giàu có và nổi tiếng tại Hà Nội. Ba mẹ cô đều là những nghệ sĩ nổi tiếng trong lĩnh vực nghệ thuật. Từ khi còn nhỏ, Nhi đã được khuyến khích theo đuổi niềm đam mê này và trải qua nhiều loại hình học vấn và nghệ thuật, từ ballet, nhảy múa đến làm MC, học ngoại ngữ và chơi nhạc. “Lịch trình của tôi mỗi ngày luôn bận rộn, từng phút một đều được lên lịch cẩn thận. Tôi liên tục bận rộn từ một lớp học sang lớp học và kết thúc ngày mệt mỏi vào khoảng mười hai giờ đêm, sau khi đã hoàn thành bài tập cho cả tuần tại trường... và không ai có thể tham gia nếu không là người giỏi nhất.”
Do gia đình rất giàu có, từ khi còn nhỏ, Nhi không bao giờ thiếu thốn và biết cách tận dụng điều đó. Thậm chí, cô tự mua cho mình đồ chơi để trang trí bàn ăn ở trường. Tuy nhiên, Nhi không được phép chơi với những đứa bạn khác vì theo quan điểm của mẹ, họ không xứng đáng. “Tôi không bao giờ được mời đến bất kỳ buổi sinh nhật nào. Không ai được phép đặt chân vào nhà tôi. Ở lớp, cũng không ai muốn chơi với tôi vì họ nghĩ tôi quá kiêu kỳ.” Mẹ tôi đã chọn bạn bè cho tôi, chỉ để làm cho nhanh chóng, và tôi chỉ có thể chơi với một vài người bạn, đều là con của những diễn viên nổi tiếng.
Nhi sinh ra trong một gia đình giàu có, nổi tiếng và tài năng, và được đưa đi học đủ mọi môn từ khi còn rất nhỏ. Tuy nhiên, tuổi thơ của cô lại đầy bi kịch. Đối với một đứa trẻ bảy tuổi, trường học không nên là nơi chỉ biết học hành mà còn là thời gian để khám phá và tận hưởng cuộc sống. Nhưng với Nhi, nó là một cực hình, một thời gian đầy áp lực và cô đơn. “Tôi thường tự hỏi liệu tuổi thơ của mình có bình thường không. Có lẽ từ khi sinh ra, cuộc sống của tôi đã bắt đầu đi vào bóng tối.”
Tôi ấn tượng với cách Nhi nói về căn bệnh của mình một cách hài hước. “Hơn 75% trẻ em trầm cảm đến từ gia đình ly dị. Tôi thật may mắn vì vẫn còn nằm trong 8% còn lại, một con số nhỏ bé trong biển người ly dị.” Tôi không biết nhiều về gia đình của Nhi, nhưng từ lời kể của cô, tôi có thể cảm nhận được rằng cuộc sống gia đình của cô không hạnh phúc như người ta thường nghĩ.
Bình thường tôi không thích đọc sách về người nổi tiếng trong giới showbiz, nhưng khi đọc những dòng đầu tiên của cuốn sách này, tôi đã bị thu hút ngay. Vì giọng văn của tác giả thể hiện sự buồn bã và cô đơn của nhân vật một cách sâu sắc nhưng vẫn rất mạnh mẽ. Dù câu chuyện có buồn đến đâu, tôi vẫn không thể rời mắt khỏi trang sách này.
Trầm cảm thường đi kèm với nỗi buồn, nhưng nỗi buồn ấy khác biệt. Đó không phải là nỗi buồn thoáng qua mỗi khi gặp trắc trở trong cuộc sống, mà là một cảm giác đau đớn, ăn sâu vào tâm hồn và kéo dài mãi. Câu hỏi “Khi nào bạn bắt đầu cảm thấy buồn?” khiến tôi nghĩ rằng con người đã biết cảm giác buồn từ lâu. Nhưng câu hỏi của Nhi lại là “Bao lâu nay bạn đã cảm thấy buồn?” và câu trả lời cho điều đó, có lẽ, chỉ khiến cho sự mơ hồ giữa sự thật và cảm xúc của cô trở nên mịt mờ hơn.
Khi biết mắc bệnh trầm cảm, Nhi hiểu tại sao luôn cảm thấy lạc lõng và mệt mỏi. Trong suy tư, Nhi thấy sự bình yên ở phương án B.
Khi ước mơ là chết, liệu có lúc Nhi muốn giấc mơ đó không thành hiện thực?
Năm Nhi chín tuổi, cô trải qua nỗi đau kinh khủng nhưng không bộc lộ. Sự cô đơn đã làm cho Nhi trở nên cứng rắn.
Nhi cố gắng tự tử để giải thoát, nhưng cuộc sống vẫn đầy nỗi buồn và cô đơn. Cô biết chỉ có mình cô mới có thể cứu mình.
- Hừng đông đến, liệu đó là khởi đầu cho buổi sáng nắng đẹp hay một ngày giông bão?
Cuộc sống là một loạt những sự lựa chọn. Hừng đông chỉ là điểm khởi đầu, còn con đường phía trước là do chúng ta tự quyết định.
Nhi có công việc, có đam mê, viết blog để cứu rỗi tâm hồn giống mình. Những người bạn nhỏ bé là nguồn ánh sáng giữa đêm tối.
Nếu được, tôi ước gì cuộc đời có kết thúc đơn giản như một cuốn sách. Đôi khi, chúng ta chỉ cần hy vọng vào sức mạnh bên trong để vượt qua.
Cuốn sách kết thúc mở, đến với tương lai xa mờ. Sức mạnh của con người không ngừng hy vọng và tìm kiếm.
Chết có phải là giải pháp cho nỗi đau và chán ghét cuộc đời? Cuộc sống đáng sống hơn khi chúng ta tìm kiếm ý nghĩa trong từng khoảnh khắc.
“Hãy nhớ một điều. Đừng rời xa Trái Đất cho đến khi bạn làm cho nó đẹp hơn một chút. Một chút thêm yêu thương...”
Tác giả: Vivian - MyBook