Có thể khi bạn đặt cuốn sách này xuống, bạn sẽ tìm thấy những điều nhỏ bé tốt đẹp cho riêng mình. Từ những ký ức xa xôi đã phai mờ, nơi những vì sao ngủ quên chờ bạn tìm về...
Sau khi đọc xong cuốn sách này, tôi tự hỏi liệu tác giả có trải qua nỗi đau như nhân vật chính trong cuốn sách đã từng trải qua không? Có lẽ việc những nhà văn tài ba thấu hiểu tâm lý nhân vật là điều hết sức hiển nhiên. Và với Kazumi Yumoto, một trong những tên tuổi lớn của văn đàn Nhật Bản, việc thấu hiểu tâm lý trẻ thơ và nhập vai một cách xuất sắc là điều rất đáng ngạc nhiên.
'Mùa thu của cây dương' không phải là cuốn sách ca ngợi nỗi đau, nhưng cũng không đầy đủ niềm vui để chia đều cho tất cả các nhân vật. Bằng lối viết nhẹ nhàng và bình thản, cuốn sách mở ra một góc Nhật Bản bình yên, đầy sắc màu của mùa thu. Và trong đó, câu chuyện về cô bé Chiaki, một cô bé sáu tuổi nhưng đã phải đối mặt với bi kịch gia đình: cha mất trong một tai nạn giao thông, mẹ rơi vào trầm cảm và không còn khả năng chăm sóc con gái của mình. Cuộc sống của cô bé và người mẹ ấy sẽ đi về đâu nếu họ tiếp tục sống trong quá khứ? Tự tử có phải là lựa chọn?
Trưởng thành có lẽ là điều mà mọi đứa trẻ đều mơ ước, nhưng người lớn thường mang theo quá nhiều nỗi lo và đau khổ. Một ngày nọ, khi đã trưởng thành và phải chịu đựng nhiều nỗi đau, Chiaki nhận được tin bà cụ chủ nhà đã qua đời. Điều đó khiến cô nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào trong căn phòng nhỏ của mình.
Mùa thu của cây dương năm ấy, trong ký ức của Chiaki, có cô Sasaki, bác Nishioka, anh Osamu và đặc biệt là bà cụ chủ nhà - những người mà cô coi như là gia đình. Họ đều là những người đặc biệt trong cuộc đời cô. Khi nhìn lại quá khứ, Chiaki nhận ra mình đã có những người thân yêu và đã trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc sống.
Cô bé luôn nhớ về người cha của mình và thường đặt ra những câu hỏi không có câu trả lời hoàn hảo. Em cảm thấy khác biệt và thường cảm thấy cô đơn với mọi người xung quanh. Với thể chất yếu đuối, cô bé thường xuyên ốm đau và được bà cụ chủ nhà chăm sóc, dù cô bé ban đầu rất sợ hãi và có ấn tượng xấu về bà. Mẹ của cô đang cố gắng sắp xếp lại cuộc sống của mình sau khi tìm được công việc, nhưng luôn cảm thấy thất bại trước sự đóng cửa của con gái. Sự khép kín của cả hai đã khiến cho việc giao tiếp trở nên khó khăn.
Khi già, không ai có thể giữ được vẻ đẹp như bà cụ, dù bà đã qua tám mươi tuổi. Ban đầu, vẻ ngoại hình của bà làm Chiaki sợ hãi, và quyết định không cho thuê căn nhà cho những gia đình có trẻ con khiến Chiaki nghĩ rằng bà ghét trẻ. Nhưng thực tế lại không như vậy. Bà cụ chủ nhà đã tạo ra một môi trường ấm áp và chăm sóc Chiaki một cách thực sự, không có sự cưng chiều. Sự cởi mở và ân cần từ mọi người xung quanh đã giúp Chiaki mở lòng và chấp nhận. Bằng cách không ngờ đến nhưng đơn giản và hiệu quả, bà đã giúp Chiaki giải tỏa nỗi đau và hoài nghi trong lòng, và Chiaki đã trở nên mạnh mẽ và hạnh phúc hơn.
'Bố đã đi đâu vậy? Tại sao bố lại ra đi đột ngột như vậy? Bố sẽ trở về không? Hay bố cũng như nhân vật trong truyện tranh, vô tình rơi xuống lỗ cống và biến mất?...'
Và bạn có biết không, chính bà cụ chủ nhà ấy, một bà lão gần chín mươi tuổi, đã giúp Chiaki vượt qua nỗi đau và mất mát bằng cách cho cô viết ra những tâm sự của mình. Mỗi ngày, qua những lá thư và câu chuyện kể, Chiaki dần đón nhận cuộc sống và trở nên mạnh mẽ và hạnh phúc hơn. Chiaki đã trở lại cuộc sống bình thường và hạnh phúc như bao đứa trẻ khác.
Lá thư đầu tiên tôi viết như sau: “Bố có khỏe không? Con cũng ổn. Tạm biệt, bố.”
Khi trưởng thành, Chiaki đã nhận ra sự quan trọng của việc chia sẻ nỗi đau và tìm kiếm hạnh phúc từ những người thân yêu xung quanh. Cuộc sống của cô đã trở lại bình thường và hạnh phúc hơn.
Tôi lặp đi lặp lại nội dung trong lá thư đầu tiên. Nhưng từ lá thứ tư, tôi viết khác đi vì có điều để nói.
Con lên bảy tuổi, mẹ mua bánh ngọt. Mẹ tặng quyển sách. Tạm biệt bố.
3 năm kết thúc, cuộc sống thay đổi, quay về sự lặng im. Không phải ai cũng yêu thương và chia sẻ.
Không phải câu chuyện buồn. Hi vọng vào tương lai tốt đẹp hơn. Hạnh phúc có những mảnh ghép riêng.
Sống hướng về hạnh phúc, vượt lên đau buồn. Trẻ con luôn nhạy cảm nhất, dễ vui, dễ buồn.
Tác giả: Nguyễn Hà Mi - MyBook