Nếu bạn đang tìm kiếm một cuốn sách viễn tưởng hấp dẫn, muốn trải qua một hành trình xuyên qua không gian và thời gian để đối đầu với sức mạnh tối tăm, và muốn trở thành 'một siêu anh hùng' cứu giúp những người thân yêu đang gặp khó khăn, thì 'Nếp Gấp Thời Gian' của Madeleine L’Engle là lựa chọn hoàn hảo cho bạn.
Không gian ma mị, hành tinh trong hệ Mặt Trời và những chuyến phiêu lưu ngoài không gian luôn kích thích sự tò mò và khao khát khám phá của những người yêu thích phiêu lưu và khám phá. 'Nếp Gấp Thời Gian' là một câu chuyện viễn tưởng kể về ba đứa trẻ dấn thân vào vũ trụ để tìm kiếm cha của họ, khám phá những bí ẩn và thách thức ở thế giới khác, một cuộc phiêu lưu đầy kỳ diệu và bất ngờ, vượt qua giới hạn của thời gian và không gian để khám phá sự tồn tại của ánh sáng và bóng tối.
NỘI DUNG
Một đêm giông bão, Meg Murry cùng em trai và mẹ đang ở trong bếp khi một vị khách bí ẩn xuất hiện. Khách này không chỉ độc đáo về ngoại hình mà còn sở hữu những khả năng siêu nhiên. Meg và những người thân cần tìm hiểu sự thật đằng sau sự mất tích bí ẩn của cha Meg, và họ phải đối mặt với những thách thức khó khăn trên hành trình của mình.
Calvin đến nhà Meg và phát hiện ra những sự thật bất ngờ về cô và gia đình cô. Meg không phải là một đứa trẻ bình thường, và cuộc phiêu lưu của họ sẽ đưa họ qua những khám phá đầy kỳ diệu và thách thức.
Mọi sự đều có giải thích riêng của nó, nhưng khả năng của con người vẫn bị hạn chế, dù muốn khám phá tất cả, muốn hiểu biết về mọi điều trên đời nhưng không phải lúc nào cũng có thể. Muốn hiểu về một người cũng vậy, không thể đánh giá họ chỉ qua bề ngoài, phải nhìn vào bản chất, con người thực sự bên trong.
Bây giờ là lúc Meg, Calvin và Charles Wallence bắt đầu hành trình giải cứu bố, đối mặt với Quyền lực Bóng tối, trong cuộc hành trình qua không gian bao la. Mặt trăng bị che khuất, đèn tắt, không còn tiếng lá rơi, mọi thứ im lặng và cô đơn, cả ba đều lạc mất nhau.
Bóng tối có thể di chuyển và cảm nhận được; trong bóng tối bạn có thể bị tổn thương; thế giới vật chất vẫn tồn tại xung quanh bạn.
Meg nghĩ mọi thứ chỉ là một giấc mơ, cô muốn tỉnh dậy, thoát khỏi cảm giác cô đơn này. Tiếng của Charles và Calvin vọng lên nhưng có một thứ vô hình ngăn cản họ gặp nhau. Bà Gì Đó phải làm điều gì đó, một cú đánh mạnh và Meg như bị ném qua bức tường bằng thủy tinh. “Chúng ta đang ở đâu thế này?” Họ đứng trên một cánh đồng nắng và một hương thơm dễ chịu, cảm giác yên bình, không gì để diễn tả.
Hành tinh họ đặt chân tới là Uriel, hành tinh thứ ba của tinh cầu Malak thuộc tinh vân Messier 101. Hành tinh với vô số bí mật mà Charles không nên biết, dù có khác biệt và đặc biệt như thế nào đi chăng nữa. Một cuộc hành trình chiến đấu với Bóng đen sắp bắt đầu và bố của Meg đang ở phía sau Bóng đen đó. Thành phố họ đặt chân tới theo một mô hình nghiêm ngặt. Trước mọi ngôi nhà, trẻ con chơi đùa nhưng không bình thường, tất cả theo một nhịp độ và đồng bộ cùng một lúc. “Chúng tôi là thành phố có hướng dẫn nhất trên hành tinh này. Không có vấn đề gì nhiều thế kỷ rồi. Tất cả Camazotz biết về thành tựu của chúng tôi. Đó là lý do chúng tôi là thủ đô của Camazotz. Đó là lí do Tình báo Tập trung TRUNG ƯƠNG đặt trụ sở ở đây. Đó là lí do NÓ chọn nơi này làm nhà.” Họ sẽ gặp nguy hiểm, và họ nhớ lời Bà Gì Đó nói, họ phải đi cùng nhau, và quan trọng hơn hết là phải giải cứu Bố.
Cả nhóm vào Tình báo Tập trung TRUNG ƯƠNG, gặp người cần gặp, một người đàn ông mắt đỏ, trên đầu ông ta có một vầng sáng trắng và nhấp nháy theo một nhịp đều đặn. “Nhắm mắt lại đi”. “Đừng nhìn vào ánh sáng đó. Đừng nhìn vào mắt của ta. Ta sẽ thôi miên các ngươi.” – Charles nói với Meg và Calvin. Cuộc trò chuyện không dễ dàng khi Charles – một ông lão trẻ tuổi, luôn muốn biết về mọi thứ và có sự nhạy bén hơn cả người bình thường. Cậu hỏi ông mắt đỏ liên tục, đến khi không kiềm chế được, cậu đâm thẳng vào người đàn ông ngồi trên ghế và với lý do là để xem ông ta là con người hay là máy móc? Và điều đó khiến ông mắt đỏ không kiên nhẫn, ông ta thôi miên Charles: “Dần dần, đôi mắt càng nhỏ lại… cho đến khi màu xanh hoàn toàn biến mất.” Hắn đã khóa trí não của mình vào Charles, giờ đây trước mắt Meg và Calvin không còn là Charles nữa, chỉ là một bản sao, một con búp bê thôi.
Không còn cách nào, Meg và Calvin cùng 'bản sao' Charles đi qua hành lang, nóngay tay và bức tường trở nên trong suốt. Họ nhìn vào, giữa cột trụ lớn hình tròn, bên trong là bố, họ không thể thấy bên ngoài được. Nhớ đến kính của Bà Ai Đó, Meg đã đưa được Bố ra ngoài nhưng hành trình chưa kết thúc, họ phải gặp NÓ. Và không thể tin được, NÓ là một bộ não không thân xác, nó lớn hơn bình thường, kinh tởm và đáng sợ. NÓ vẫn hoạt động, điều khiển người khác. Sẽ khó chịu đến mức nào nếu bạn không còn là chính bạn, không thể tự chủ được bản thân, trở thành một xác không hồn và bị một thế lực nào đó chi phối.
Dấu hiệu đầu tiên khi ý thức trở lại là lạnh. Làm sao ông Murry có thể đánh bại NÓ – một thế lực có khả năng kiểm soát cả một thành phố? Bởi vì NÓ không quen với từ chối. Ông Murry đã quay trở lại đúng quỹ đạo, trở về đúng mục tiêu ban đầu nhờ có bọn trẻ. Câu chuyện trở nên thực tế khi Charles, rồi Meg đều bị chi phối. Ông Murry cố đánh thức Meg, họ được đưa đến Ixchel, nơi Meg trở nên khỏe mạnh hơn. Charles vẫn ở Camozotz, bị chi phối nhiều hơn và chỉ có Meg có thể giải thoát. Cô bé đã được lựa chọn và phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Giả sử biết trước tương lai thì tốt biết bao! Nhưng đời không dễ dàng, mọi thứ đều thay đổi.
Nếu biết trước mọi điều, ta sẽ...giống như người ở Camozotz, không có cuộc sống riêng, mọi thứ đều được sắp đặt.
Meg chào tạm biệt Calvin và ông Murry, hành trình giải cứu Charles bắt đầu. Cô bé cùng Bà Cái Nào đến Camozorz, tập trung vào điều mà NÓ không có. Tình cảm, tình yêu thương giữa mọi người chính là điểm yếu của NÓ. Nếu nó có tình yêu thương, sẽ là quá khó với nó. Nhưng Meg có thể yêu thương Charles, tình cảm gia đình là thứ không thể phá vỡ.
- Charles, chị yêu em…
Nước mắt trào xuống đôi má, nhưng không ý thức được điều đó…
Mồm thằng bé từ từ đóng lại. Mắt nó dần ngừng xoay tròn. Trên trán nó không còn những cơn co giật ghê tởm. Nó bước về phía chị mình.
- Chị yêu em! Meg gào lên.
Đột nhiên, thằng bé chạy đến, ôm chặt, và nức nở khóc nức nở trong vòng tay của Meg.
Nước mắt của cả hai hòa lẫn vào nhau, một cuộn xoáy bóng tối, một tiếng hú giận dữ, xuyên qua bóng tối và cảm giác Trái đất dưới chân. Meg thành công và ông Murry cùng Calvin quay trở về. Sự đoàn tụ như chưa từng bị chia lìa, ông Murry và bà Murry chạy tới nhau, ôm nhau, nụ hôn, giọt nước mắt và niềm vui không thể diễn tả. Meg biết rằng Bà Gì Đó, Bà Ai đấy, Bà Cái Nào đang ở gần, và họ cảm nhận một sự vắng lặng. Một cơn gió mạnh xuất hiện và họ biết mình đã bị mất.
KẾT LUẬN
Một cuộc hành trình dài đã kết thúc, mọi thứ quay về đúng quỹ đạo của nó. Những chuyến phiêu lưu, nguy hiểm và thách thức luôn là phần của cuộc sống. Sự tò mò với vũ trụ là không bao giờ có hạn. Cuộc sống là một cuộc hành trình và nó cần những chút va vấp, lo sợ để thêm hương vị. Hãy mạnh mẽ, vượt qua rào cản để khám phá thế giới lớn hơn. Những bài học quý giá đang chờ đợi bạn!
Hãy liều mạng khám phá những thắc mắc, hướng dẫn chúng ta đi đến những nơi không ngờ tới. Điều duy nhất chúng ta có thể chắc chắn là sẽ đến được nơi không lường trước.... Hãy bước tiếp, với lòng tò mò và sợ hãi.