Bộ truyện ngắn 'Ngôi nhà thạch lựu' là một tập hợp của những câu chuyện về vẻ đẹp và huyền bí của linh hồn.
“Không có gì rõ ràng hơn việc nhìn nhận. Chúng ta chỉ có thể nhìn thấy vẻ đẹp của một vật khi thực sự hiểu được nó, và chỉ từ đó mà vẻ đẹp mới thực sự tồn tại,” Oscar Wilde đã viết như vậy. Tập truyện ngắn Ngôi nhà thạch lựu, bao gồm 4 câu chuyện ngắn, là những câu chuyện về vẻ đẹp và sự huyền bí của linh hồn.
Phong cách viết của Oscar Wilde không làm khó hiểu, không làm phiền lòng độc giả trong mê cung tối tăm. Văn phong của ông là sự kết hợp giữa vẻ đẹp, sự sáng sủa và sự phong phú của triết lý. Câu chuyện được kể một cách thẳng thắn, với các diễn biến rõ ràng mà không bị rối tung, không có sự xoắn ốc không cần thiết. Tính cách của câu chuyện được mở ra một cách hấp dẫn, và được giải quyết một cách sáng sủa như trong các câu chuyện ngụ ngôn của Aesop, Andersen.
Ngoại trừ câu chuyện Chàng ngư phủ và linh hồn, ba câu chuyện còn lại - Vị vua trẻ, Sinh nhật của công chúa và Cậu bé ngôi sao - đều tập trung vào tầng lớp thượng lưu, quý tộc hoàng gia. Oscar Wilde đã chọn đưa ra quan điểm ủng hộ tầng lớp dân dụ, phủ lưu nhân trong việc miêu tả sự giàu có vật chất.
Trong câu chuyện Vị vua trẻ, nhân vật chính, sau một giấc mơ, đã tìm ra niềm hy vọng trong chiếc áo len cừu, trong khi trong câu chuyện về công chúa, thế giới của cung đình là một thế giới khắc nghiệt. Anh hề là người duy nhất có thể làm cho công chúa hạnh phúc, giúp cô quên đi sự buồn chán trong hoàng cung.
Tôi muốn nói về nghệ thuật nhảy, một sự tự do và tự nhiên nhất khi anh hề luôn nhảy theo cách của riêng mình và dành vũ điệu ấy cho nàng công chúa nhỏ. Anh hề không nhận thấy sự xấu xí của bản thân mình, và cũng như vậy, nàng công chúa. Nàng tìm thấy sự yên bình trong điệu nhảy của chú lùn. Nhưng sau đó, khi anh hề muốn tặng một món quà cho công chúa, một bông hoa, anh hề đã bị đuổi đi vì vẻ ngoại hình xấu xí.
Ở phần cuối, ngòi bút của Oscar Wilde quay lại, từ việc chú hề bị đẩy ra khỏi các bông hoa, hắn tự cảm thấy sợ hãi khi lần đầu tiên nhìn thấy bản thân mình, một con quái vật. '...Bởi vì trái tim của nó đã tan vỡ” làm cho chú lùn không thể nhảy nữa. Khi đọc đến đây, tôi nghĩ rằng Oscar Wilde đã ẩn dụ về sự phân biệt đối xử giai cấp, giữa người nghèo và hoàng cung.
Sự tự ti về bản thân đã làm chết trái tim của chú lùn chứ không phải là sự coi thường từ người khác. Đồng thời, điều này cũng làm mất đi niềm vui của nàng công chúa “từ nay hãy để những kẻ không có trái tim đến nhảy múa cho ta”.
Câu chuyện Cậu bé ngôi sao nói về sự biến đổi của lòng nhân từ và sự xấu xa. Trong câu chuyện, cậu bé được hai tiều phu nhặt về. Cậu bé rất đẹp trai nên ai cũng yêu quý, và cậu trở nên kiêu ngạo và chỉ biết yêu mình. Mẹ của cậu, một phụ nữ xấu xí, bị đánh đập và bị đuổi khỏi nhà, điều này là một hành động cực kỳ tàn nhẫn và biến cậu bé từ một đứa trẻ đẹp trai thành một kẻ xấu xí.
Mất đi vẻ đẹp bên ngoài, cậu bé mới nhận ra rằng tất cả tình yêu thương từ người khác chỉ tồn tại vì vẻ bề ngoại, vì hòn đá đẹp chỉ bởi nó được đúc thành hình tượng thần chứ không phải vì bản chất đá bên trong bức tượng. Mất đi vẻ đẹp bề ngoại, trái tim của cậu bé mở ra, mở ra một cuộc hành trình tìm kiếm mẹ và quay về hoàng cung. Khi đó, một vị vua tốt làm vua.
Dòng cuối cùng của câu chuyện “…chỉ ba năm sau đó, cậu bé qua đời. Người kế nghiệp cậu lại lên ngôi và cai trị vương quốc một cách tàn bạo.” thể hiện tính ngụ ngôn trong ngòi bút của Oscar Wilde càng sắc bén và đắng cay hơn. Sự đẹp đẽ, lòng nhân từ chỉ có được khi trải qua một sự biến đổi lớn, sự trưởng thành từ một đứa trẻ ác độc thành một chàng trai tốt chỉ giúp vương quốc hòa bình trong ba năm, rồi sụp đổ. Sự nhân từ thường yếu ớt, trong khi sự tàn bạo thì vô cùng mạnh mẽ.
Câu chuyện thứ ba, Chàng ngư phủ và linh hồn, trong tác phẩm đề cập đến tình yêu và sự hy sinh. Để sống với tình yêu của mình, một tiên cá dưới biển, chàng ngư phủ đã tách linh hồn từ trái tim. Tôi muốn nhấn mạnh rằng “trái tim và linh hồn” thay vì “thể xác và linh hồn”, điều này rất độc đáo vì trước đó chưa có ai nghĩ ra điều này như Oscar.
Chia đôi bản thân, ngư phủ có hai cuộc sống, trái tim dành cho tình yêu và niềm đam mê, trong khi linh hồn sống bên ngoài. Tình yêu, một khi nồng nàn, sẽ làm cho ta mù quáng, còn linh hồn, trong thời gian sống bên ngoài, đã có một cuộc sống phong phú, một thế giới mở rộng, nhưng vì thiếu trái tim, linh hồn chỉ biết đến sự ác.
“…Khi đưa tôi vào thế gian này, ông đã không ban cho tôi một trái tim” - lời của linh hồn. Việc theo đuổi tình yêu đến cùng có vẻ cực đoan và mù quáng, nhưng vì ngư phủ quá trong sạch, trái tim chỉ biết yêu thương, nên không có tội ác thứ hai trong cùng một con người.
Bốn câu chuyện, bốn con đường dẫn về tâm hồn, cái thiện, sự tinh khiết linh hồn hòa nhập vào Ngôi nhà thạch lựu. Sau bốn cuộc hành trình gian khổ, các linh hồn đã trở về ngôi nhà này, cùng họp mặt, trò chuyện, cười nói, hòa nhạc khi câu chuyện của họ được kể lại.
Dostoievski đã viết “Cái đẹp sẽ cứu thế giới”. Trong văn học, không có gì quan trọng bằng cái đẹp.
Nguồn tham khảo: https://goo.gl/WLssxK