Khép lại cuốn sách, trong lòng tôi vẫn còn lẫn lộn cảm xúc: chút buồn, chút nhớ và ít nhiều đau đớn, nhưng lại thấy thanh thản sau những lời tâm sự của tác giả. Cuối cùng, chúng ta vẫn phải mỉm cười vì người cũ cũng chỉ là một phần của quá khứ.
Hôm nay, khi lướt qua vài quyển sách trên kệ, tôi thấy 'Người cũ còn thương' vẫn nằm đó. Lật từng trang sách, cảm xúc ban đầu vẫn còn nguyên vẹn với những lời tự sự giản dị và chân thành của Nguyễn Ngọc Thạch. Văn chương của anh tuy thô mà thật, thật đến đau lòng, khiến mắt rưng rưng, sống mũi cay cay, chạm vào những vết thương chưa lành hoặc đã thành sẹo từ lâu trong tim.
'Người cũ còn thương' là tập tản văn với những mẩu truyện ngắn, mỗi mẩu truyện lại mang đến những cung bậc cảm xúc khác nhau. Thạch đã vẽ nên một bức tranh đa sắc về tình yêu. Có những cảm xúc ngắn ngủi của những ngày cũ kỹ, những tháng năm hạnh phúc, những mảnh ký ức nhỏ lẻ ghép thành những câu chuyện dài. Và có những cảm xúc mãnh liệt, cháy bỏng của một tình yêu nồng nàn, sâu đậm.
Mở đầu tản văn, tôi chợt cười thầm rồi nước mắt tuôn rơi khi đọc đề tựa của anh “Cho những người làm chúng ta đau. Đời ai cũng có một người cũ. Và cũng thành người cũ của một ai đó”. Người cũ là gì? Có ai từng định nghĩa đầy đủ về nó chưa. Một số người nói người cũ giống như tia sáng ta cần sau khi lửa tắt; là tia nắng sưởi ấm ta khi trời đông. Nhưng với tôi, người cũ là cơn mưa rào, đến rồi đi nhanh chóng. Nếu ta mãi luyến tiếc, day dứt, níu giữ cơn mưa phùn đó, thì “người cũ” vẫn còn “còn thương”. Trên thị trường hiện nay, nhiều tác giả đề cập đến chủ đề “người cũ”, nhưng Nguyễn Ngọc Thạch đã mang đến một góc nhìn rất thân thuộc về tình yêu: chữ “thương” không bao giờ mất sau một mối tình. Yêu thật lòng, tại sao chúng ta không còn là “người thương” mà lại trở thành “người cũ còn thương”? Ai rồi cũng sẽ tìm ra câu trả lời cho chính mình.
Những câu chuyện trong tản văn này khiến cảm xúc của tôi cứ lẫn lộn. Nó gợi lên những ký ức về người cũ một cách sâu sắc. Câu chuyện ngắn gọn như cách anh đặt tiêu đề, ví dụ như “Chat”, “Mùi”,… Một từ duy nhất bao hàm cả nội dung, câu từ đơn giản nhưng chất chứa nhiều thông điệp ý nghĩa. Nhiều người cho rằng ngôn từ của anh hời hợt, không trau chuốt, ít cảm xúc và quá đời thường. Nhưng tôi lại thấy đó là màu sắc riêng của Thạch, không phải ai cũng có thể diễn đạt ý mình chỉ với một từ như anh. Thạch rất khéo léo trong việc truyền tải, cứ giản dị, rất đời thường.
Những câu chuyện này khi liên kết lại tựa như thước phim chậm sống động về một mối tình, từ khi bắt đầu, qua những ngày hạnh phúc và cuối cùng là những nỗi niềm day dứt khi tình yêu tan vỡ.
Tản văn khơi lại những khoảnh khắc tuyệt vời khi chúng ta yêu nhau. Ngày xưa, khi công nghệ chưa phát triển, ta chờ đợi nick Yahoo của người ấy sáng lên và vui mừng mỗi khi nhận được tin nhắn từ họ, chỉ vài câu chuyện vu vơ mà ấm áp lòng. Tình yêu trở nên quen thuộc khi ta bên nhau lâu dài; mùi của người ấy trở thành một phần quen thuộc, ngay cả mùi mồ hôi cũng khiến ta nghiện. Cách gọi nhau cũng thay đổi, càng trêu đùa càng thấy vui. Yêu là cùng ăn những món cả hai cùng thích, hoặc hôm nay ăn món anh thích, ngày mai ăn món em thích; những câu chuyện phiếm và lời hứa rộn ràng bên tai.
Nhưng chúng ta đã không thể nắm tay nhau đi hết con đường tình yêu. Và rồi hai ta trở thành “người cũ”. Chữ thương vẫn còn sau khi mối tình kết thúc. Có những ngày chỉ biết nằm trên giường, ôm chăn mà khóc, đi lại con đường xưa, nhìn góc bếp nhớ người. Chia tay rồi có đau không? Tại sao không đau, ai bảo không buồn thì thật là nói dối. Đã bao lần nghĩ đến việc quay lại với người cũ, tự hỏi “Có nên hay không?”. Quay lại rồi liệu có tốt lên hay lại lặp lại sai lầm cũ? Thạch viết rằng “Yêu lại người cũ cũng như đọc lại một cuốn sách. Có thể cho những cảm xúc mới, nhưng kết thúc thì vẫn như cũ.”. Vậy chúng ta sẽ là bạn, liệu có tốt không? Nếu vượt qua được chữ “thương”, hai ta sẽ là bạn, thậm chí là tri kỷ. Nhưng mấy ai làm được, có lẽ họ bận làm bạn với mưa, với nhạc buồn, với góc tối. Phải trải qua khoảng thời gian tồi tệ đó bạn mới biết trân trọng những gì xung quanh.
Thật tình, Thạch đã bảo đừng nên đọc khi còn thương người cũ, nhưng tôi vẫn đọc, không phải để đau mà để thở phào, tự cười nhẹ vì khi trước một mối tình ta đã có được nhiều thứ. Buồn đau rồi cũng phải sống tiếp, lo cho tương lai. Tôi thích câu cuối trong phần Kết của anh “Đời còn dài, người còn nhiều, đừng vì một cành cây mà bỏ cả khu rừng xanh mát.”
Khép lại cuốn sách, lòng tôi vẫn vương vấn nhưng rồi cũng vội gạt đi. Một chuỗi cảm xúc lẫn lộn: chút buồn, chút nhớ và ít đau, nhưng cũng thanh thản sau những tâm sự của tác giả. Cuối cùng, chúng ta vẫn phải mỉm cười vì người cũ cũng chỉ là một phần của quá khứ.
Nguồn sưu tầm: https://goo.gl/bkdmtQ