Bạn đã từng hối tiếc về những thứ bạn đã lãng phí, về những ngày tháng tuổi trẻ bạn không sống trọn vẹn chưa?
“Những điều tuổi trẻ thường lãng phí” không chỉ dành cho giới trẻ mà còn phù hợp với mọi đối tượng. Đây là một tuyển tập những câu chuyện đa dạng, từ phương Tây đến phương Đông, được tác giả Trần Trọng Sâm sưu tầm và dịch. Mỗi câu chuyện mang một bài học, một triết lý sống. Nhưng đồng thời, chúng cũng không khô khan, khó hiểu mà ngược lại, thông qua những tình tiết sinh động, gần gũi, dễ dàng tiếp cận và ghi nhận.
Dù bạn còn trẻ hay đã bước qua tuổi hai mươi, cuốn sách này đều xứng đáng để đọc. Đọc để hiểu về bản thân, hiểu về cách thức hoạt động của thế giới, và hơn hết, đọc để sống, không chỉ là tồn tại qua từng ngày tháng dài.
Câu chuyện tôi ấn tượng nhất trong tuyển tập này chắc chắn là 'Hai Cơ Hội'.
Một sinh viên người Mỹ sau khi tốt nghiệp Đại học California phải nhập ngũ. Anh ta lo lắng khi phải gia nhập đơn vị hải quân lục chiến gian khổ sau khi bị chọn ngẫu nhiên. Tuy nhiên, sự tư vấn từ người ông đã giúp anh chàng trẻ vững lòng.
Trong hải quân lục chiến, tôi có hai lựa chọn: Một là ở đơn vị hậu cần, hai là ở đơn vị chiến đấu. Nếu được ở đơn vị hậu cần, không còn gì phải lo lắng nữa.
Nếu không may được chuyển đến đơn vị chiến đấu, vẫn có hai khả năng: Một là ở lại quê nhà, hai là có thể được gửi đến một căn cứ quân sự ở nước ngoài. Nếu được phân công ở quê nhà, không còn gì phải lo lắng nữa.
Nếu phải đến căn cứ quân sự ở nước ngoài, vẫn có hai lựa chọn: Một là đến một quốc gia hòa bình, yên bình. Hai là bị gửi đến một quốc gia có chiến tranh để duy trì hòa bình. Nếu được đến quốc gia hòa bình, không cần phải lo lắng nữa.
Nếu phải đến quốc gia có chiến tranh để duy trì hòa bình, vẫn có hai cơ hội: Một là trở về an toàn, hai là có thể bị thương. Nếu trở về an toàn, không còn gì phải lo lắng nữa.
Nếu không may bị thương, vẫn có hai khả năng: Một là sống sót, hai là chữa trị hoàn toàn không hiệu quả. Nếu có thể trở về an toàn, không còn gì phải lo lắng nữa.
Nếu chữa trị hoàn toàn không hiệu quả, vẫn có hai lựa chọn: Một là ra tuyến đầu và hy sinh, sẽ trở thành anh hùng quốc gia. Hai là do thiếu can đảm, sợ chết và trốn tránh phía sau mà gặp rủi ro. Theo tính cách của tôi, tôi sẽ chọn trở thành anh hùng, không cần phải lo lắng nữa.
“Dù ở hoàn cảnh nào, chúng ta đều có ít nhất hai cơ hội, một là cơ hội tốt, hai là cơ hội xấu. Trong những cơ hội tốt vẫn có những khía cạnh xấu. Trong những cơ hội xấu vẫn ẩn chứa những điều tốt lành. Quan trọng là ta sử dụng góc nhìn, thái độ tích cực hay tiêu cực để đối mặt với chúng”.
Cuộc sống luôn như vậy. Một tình huống cho nhiều người nhưng cách họ tiếp cận, hành động lại khác nhau. Quan trọng là nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối và tìm thấy bóng tối trong ánh sáng. Mọi thứ không thể rõ ràng 100%, nhưng luôn hướng tới tích cực. Tại sao có người thành công, có người thất bại? Trong số những thất bại, có quá nhiều, nhưng thành công chỉ là con số nhỏ bé. Bởi người thành công luôn suy nghĩ tích cực, tìm kiếm cơ hội trong những thách thức. Người bi quan thì sao? Luôn cho rằng cuộc đời đang đối xử bất công, họ tự cho mình kém may mắn. Họ chỉ biết than thở mà không làm được gì nhiều.
Một người được xem là thành công, hạnh phúc khi có được nhiều yếu tố. Không chỉ là về tiền bạc, nhãn hiệu. Điều quan trọng là mối quan hệ mạnh mẽ của họ. Xây dựng mối quan hệ mới là một việc khó khăn, duy trì nó lại càng khó khăn hơn. Để kết nối với thế giới, trước tiên chúng ta phải trở thành nhân tố kết nối. Mỗi người như một mắt xích, làm cho mối quan hệ trở nên vững chắc hơn.
Mối quan hệ đầu tiên và lâu dài nhất mà chúng ta có từ khi sinh ra cho đến khi ra đi là gia đình. Nhiều người coi đó là điều hiển nhiên, không trân trọng những giây phút hiện tại. Cho đến khi mất đi, hối tiếc cũng không kịp. Thời gian không chờ đợi ai. Đừng chạy theo bóng hào nhoáng bên ngoài mà quên đi gia đình. Dù có khiến ta phiền lòng, áp lực, nhưng đó đều là do tình cảm to lớn mà gia đình dành cho chúng ta. Đừng tránh né, hãy chấp nhận với trái tim rộng lớn.
Khi tôi 1 tuổi, mẹ tôi phải đi làm, không thể trông nom tôi. Mỗi đêm tôi đều khóc, khiến mẹ tôi không thể ngủ. Có những đêm mẹ thức cả đêm.
Khi tôi 3 tuổi, sức khỏe của tôi rất yếu, tôi ăn rất ít. Mẹ lo lắng cho tôi, chăm sóc từng bữa ăn nhỏ nhặt nhưng tôi vẫn không ăn được nhiều.
Khi tôi 6, 7, 8 tuổi, mẹ luôn đưa tôi đến trường, mong muốn tôi học giỏi nhưng tôi thường ẩn chứa việc chơi trò trong lớp.
Khi tôi 9 tuổi, mẹ tôi phải tiết kiệm để mua quần áo, giày cho tôi. Tôi luôn cảm thấy bất an, cho rằng mình không bằng bạn bè, thường hay khóc than với mẹ.
Năm tôi 15 tuổi, mẹ muốn đến thăm tôi ở ký túc xá nhưng tôi lo ngại người khác nghĩ xấu về mẹ nên không muốn mẹ đến.
Năm tôi 16 tuổi, mẹ luôn nhắc tôi học cẩn thận để thi vào cấp ba, nhưng tôi luôn bỏ qua để nghĩ về chuyện tình yêu.
Năm tôi 19 tuổi, mẹ mua áo bông cho tôi để giữ ấm nhưng vì áo quá dày nên tôi thường để chúng dưới đáy hòm.
Năm tôi 23 tuổi, mẹ hi vọng sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ làm việc gần nhà, nhưng tôi lại bay đến phương Nam xa xôi, như một con chim xổ lồng.
Năm tôi 24, mẹ tôi nói điện thoại kể rằng mẹ bị ngứa ở chân, đặc biệt khó chịu vào mùa hè. Ban đầu tôi muốn đưa mẹ xuống Nam điều trị nhưng lại lo tốn kém nên quyết định giữ nguyên.
Năm tôi 25, mẹ hỏi về tình hình bạn trai của tôi, tôi không kìm lòng được, trực tiếp nói với mẹ: “Tiêu chuẩn của con khác hoàn toàn với mẹ”.
Năm tôi 26, mẹ dành tiền tiết kiệm lo cho đám cưới của tôi, nhưng tôi từ chối, cùng chồng bay xa nước ngoài khởi nghiệp.
Năm tôi 27, mẹ gọi điện hỏi về con cái, sẵn sàng giúp đỡ tôi chăm sóc cháu. Tôi từ chối: “Không cần! Mẹ không thể dạy cháu Tiếng Anh”
Năm tôi 33, mẹ bảo sức khỏe không tốt, mong tôi về nhà. Tôi từ chối, nói rằng con đang rất bận rộn.
Năm tôi 35, cha tôi gọi điện, yêu cầu tôi về ngay vì có chuyện khẩn cấp. Tôi hỏi làm sao? Cha tôi trả lời: “Mẹ… đã qua đời…”.
Đầu óc tôi như bùng nổ, tôi khóc, tôi la hét, tôi rên rỉ, …
Mọi thứ đã quá muộn, hối hận không còn có ích nữa.
Người trẻ thường đi tìm chân trời mới, rời bỏ và rồi nhận ra gia đình là nơi quan trọng nhất. Đừng để mất đi tình yêu gia đình vì một phút phát điên!
Cuộc sống rộng lớn này đầy rẫy lựa chọn. Hãy dừng lại một chút để chọn lựa cẩn thận, bạn sẽ cảm thấy biết ơn sau này. Kiến thức là vô hạn, hãy học từ thất bại và kinh nghiệm của người khác.
Chắc hẳn bạn đã nghe câu chuyện về 'Chiếc bình đầy vơi'. Người thầy giáo đổ sỏi, cát, nước vào bình rồi hỏi học trò liệu bình đã đầy chưa. Khi bình không thể chứa thêm gì, thầy giáo lại đổ nước vào. Dù bạn nghĩ bạn đầy, nhưng thực ra còn chỗ cho thêm.
“Người tự cho mình hoàn hảo thường có nhiều thiếu sót. Ngược lại, người thực sự xuất sắc thường cho rằng mình chưa hoàn hảo. Sự trải nghiệm giúp họ nhận ra điều này”.
Câu chuyện này không chỉ nhấn mạnh về sự quan trọng của việc sắp xếp công việc một cách hợp lý mà còn muốn nhắc nhở chúng ta về hiệu suất làm việc cao nhất. Kế hoạch quyết định đến hơn 50% thành công, nhưng cần phải thực hiện kế hoạch một cách cẩn thận.
Hãy tận tụy và chăm chỉ trong mỗi bước đi vì một sai lầm nhỏ có thể dẫn đến hậu quả lớn. Lịch sử đã minh chứng cho điều này.
Mấy trăm năm trước, trong cuộc chiến quyết định người thống trị nước Anh, Nguyên Quốc vương Richard đệ tam đã thất bại vì một sai lầm không thể tin được.
Thiếu một chiếc đinh, bộ móng sắt rơi ra.
Bộ móng sắt rơi ra, một con ngựa bị thương.
Một con ngựa bị thương, khiến cho một thống soái ngã xuống.
Một thống soái ngã, dẫn đến thất bại của chiến dịch.
Chiến dịch thất bại, dẫn đến sụp đổ của nền thống trị.
Câu nói này đã được lan truyền rộng rãi ở nước Anh, luôn nhắc nhở mọi người về việc những lỗi nhỏ có thể gây ra hậu quả lớn.
Mọi sự vật đều có liên kết chặt chẽ, một sự cố nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ hệ thống. Đó là lý do tại sao người ta thường nói: “Con sâu làm rầu nồi canh”.
Lên kế hoạch cẩn thận, chọn đúng đường đi, và kiên định với quyết định của mình là điều cần thiết trên hành trình. Đừng để bản thân bị lung lay bởi sóng gió cuộc đời hay lời nói của người khác.
Trong mọi công việc, nỗ lực là không thể thiếu. Nhưng cũng cần phải biết giới hạn của bản thân để không đặt mục tiêu quá xa vời, gây hại cho bản thân. Mọi giới hạn đều là do con người tự đặt ra và mang tính tương đối.
Cuối cùng, hãy lựa chọn kỹ những người bạn thực sự. Họ sẽ ở bên cạnh bạn trong những thời khó khăn, động viên bạn và chia sẻ niềm vui khi bạn thành công. Hãy tìm những người mà bạn có thể tin tưởng để chia sẻ mọi điều.
Tác giả: Phương Anh - MyBook