Gấp lại cuốn sách, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, thậm chí viết những dòng này cũng không giữ được đều tay...
Tôi không muốn phân tích về cách viết, ý nghĩa hoặc giá trị cho trẻ em, tôi chỉ muốn nói về Adam Ladd – “chú Aladdin” của Rebecca, tìm hiểu ông đến cùng, kể cả những điều tôi có thể kể về ông, vì ông là nhân vật khiến tôi bị cuốn hút ngay từ lúc xuất hiện đầu tiên. (Tôi sẽ gọi ông chú 34 tuổi này là “anh”, theo cách mà người dịch gọi, và vì tính cách của anh phù hợp với cái tên ấy).
Thực ra, khi đọc câu của Jack London gửi cho Kate Douglas Wiggin: “Tại sao cô bé không phải là con gái tôi? Tại sao người mua ba trăm gói xà phòng kia không phải tôi? Tại sao, ôi, tại sao chứ?” – tôi đã nghĩ “người mua ba trăm gói xà phòng” chắc chắn là một người đàn ông giàu có, có lẽ là cha đỡ đầu của Rebecca phải không? Nhưng không ai có thể ngờ rằng đó lại là một “ông chú” trẻ tuổi và đẹp trai, người từ lúc đầu đã trở thành nguồn sáng ấm áp trong cuộc đời của Rebecca (hai người gặp nhau lần đầu khi Rebecca 12 tuổi, Adam 29 tuổi).
Ban đầu, tôi cảm thấy thất vọng với tên của chương đánh dấu sự xuất hiện của Adam – “Chú Aladdin”, như thể tác giả đang gợi mở rằng một ông chú tốt bụng sắp xuất hiện. Tôi nghĩ, nếu là một ông chú tốt bụng thì chỉ cần bác Cobb là đủ rồi, không cần thêm nữa. Nhưng thật may, và thật tuyệt, tôi đã bị lừa, bởi ông chú này không chỉ tốt bụng, mà còn rất thú vị (và trẻ trung, đẹp trai, và giàu có, wow!). Và khi ông chú hào phóng quyết định mua luôn ba trăm gói xà phòng (làm Rebecca kinh ngạc đến mức ngã quỵ trên sân, rơi vào lùm cây), tôi đã quyết định, tôi yêu ông chú này.
Câu chuyện về việc “mua ba trăm gói xà phòng” có vẻ phô trương, nhưng nếu nhìn từ góc độ của bà Miranda trong truyện (nhân vật khắc nghiệt nhất), thì điều đó hoàn toàn hợp lý:
'Ba trăm gói xà phòng!” bà Miranda kêu lên.
“Ôi, thật là có một loại mùa vụ chưa từng thất bại ở Riverboro này!”“Mùa gì vậy ạ?” cô Lydia lịch sự hỏi.
“Mùa ngu.”
(Ha ha ha, đoạn này là đoạn tôi thích nhất trong truyện. Bà Miranda, người khắc nghiệt nhất trong chúng ta, chửi người còn vui vẻ hơn là hát).
Nhưng ba trăm gói xà phòng đó chính là điểm bắt đầu cho Adam và Rebecca quen biết nhau. Lần đầu gặp, anh đã vung tay mua ba trăm gói xà phòng chỉ vì đôi mắt sáng lạng của cô bé Rebecca (rồi để chúng đóng bụi trong nhà kho mãi không dùng đến), chỉ vì cô bé bán những gói xà phòng đó – Rebecca, người mà anh coi là “đặc biệt và thu hút nhất” mà anh từng gặp.
Theo thời gian, anh chứng kiến cô bé từng bước trưởng thành qua ánh nhìn kính trọng và yêu quý, chăm sóc cô với sự chu đáo và tinh tế. Ví dụ, chỉ để “hợp lý hóa” món quà của mình và không gây ra rắc rối không đáng có gì ảnh hưởng đến cô bé, vào những dịp mà không ai có thể nói được (như Giáng Sinh chẳng hạn), anh tỉ mỉ chọn lựa từng món quà cho cô nhưng luôn không quên tặng một món tương tự cho Emma Jane, bạn thân của Rebecca. Dù cô bé bạn thân đó anh hầu như không nhớ tên. Và ví dụ khác, khi gia đình Rebecca gặp khó khăn, anh không can thiệp trực tiếp để giúp đỡ, mà ý thức tổ chức một cuộc thi viết luận với giải thưởng lớn. Anh nghĩ như vậy:
Bạch Tuyết – Hoa Hồng cần sự giúp đỡ, mình không thể giúp cô bé mà không gây ra chuyện rắc rối, vậy nên cô bé phải tự mình vượt qua, cô bé thật đáng thương! Không biết tiền bạc của mình có trở nên vô ích mỗi khi mình cần đến nó hay không nữa!.
Và ôi, tim tôi đập thình thịch khi đọc những dòng này. Cách mà anh muốn giúp đỡ nhưng luôn tìm cách làm sao để giúp mà không làm cho mọi sự quan tâm của mình trở nên giả dối, cách anh bận tâm để đảm bảo mọi thứ tự nhiên và chân thành. Sau lưng, anh không ngần ngại nài nỉ cô giáo Maxwell dùng tài lực của anh để hỗ trợ Rebecca, nhưng trước mặt Rebecca, anh luôn là một ông chú vui vẻ tốt bụng, chưa từng để cô phải gặp khó khăn vì điều gì. Có lẽ, thực ra, từ lúc đầu, ông chú chỉ đơn giản là yêu thích cô bé ấy, vì đứa trẻ này quá dễ thương. Nhưng dần dần, theo từng bước cô bé đi, anh chứng kiến cô bé trưởng thành và hoàn thiện hơn, thấy viên ngọc ấy ngày một tỏa sáng, liệu có ai mà không bị rung động? Adam, có thể mỗi khi anh đủ chín chắn để tạo ra hoàn cảnh thích hợp cho mọi quan tâm đối với Rebecca, nhưng một lúc nào đó, một giây nào đó, khi hình ảnh đôi mắt biết cười ấy hiện lên và chiếm hết tâm trí anh, liệu anh còn đủ lý trí không?
Sự thật là không. Khi anh mua chiếc ô hồng rực rỡ và gửi cho cô bé của mình mà “chẳng chút suy nghĩ”, anh đã để trái tim mình lập tức đánh bại lý trí. (Tất nhiên sau đó một lát anh đã tỉnh táo lại và mua thêm một chiếc ô xanh để tặng cho Emma Jane, bạn của Rebecca, lý do thì tôi đã đề cập ở trên).
Ôi! Yêu một Adam dễ thương như vậy. Tôi không biết ý định của tác giả là gì, làm sao lại làm cho nhân vật nam yêu thích của tôi hơn cô gái yêu thích của anh đến 17 tuổi (17 tuổi – chính là đúng gấp đôi tuổi của Rebecca ở cuối truyện, hic). Nhưng tác giả đã tạo ra một Adam 34 tuổi mà không phải 54 tuổi, và tình cảm của anh dành cho Rebecca là thật lòng. Dù Rebecca của chúng ta từ đầu đến cuối vẫn ngây thơ như cô bé bán xà phòng ngày nào, ngưỡng mộ và kính trọng anh, để anh ở trong tim một vị trí rất đặc biệt, nhưng mà tình yêu… thật lòng tôi không biết liệu có một ngày Rebecca nhìn Adam với ánh mắt khác không. Điều này làm tôi đau lòng lắm, và chắc cũng đã và sẽ làm đau lòng Adam không ít lần.
Nhưng tôi vẫn có lý do để hy vọng. Tôi sẽ hy vọng vào tương lai của họ theo cách tốt đẹp nhất mà tôi có thể tưởng tượng. Vì tác giả đã đưa cho chúng ta cơ hội đó (đơn giản là tác giả không kết thúc câu chuyện).
Ừm, nói nhiều nhưng tóm lại – Adam Ladd là nhân vật mà tôi yêu thích nhất trong truyện này, cũng như sự yêu thích của anh dành cho Rebecca, mà có lẽ cũng là tình cảm mà mọi người đều dành cho Rebecca, thì chắc chắn là: “Tôi thấy may mắn khi đã gặp cô bé; tự hào về việc biết cô bé, và mong chờ được gặp người phụ nữ tương lai!”
Nguồn thu thập: https://goo.gl/jVTsBc