'Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khổ khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca hân hoan ấy đáng cho cả sơn ca và họa mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi lắng nghe, và chính thượng đế trên Thiên đình cũng mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại... Ít ra là truyền thuyết nói như vậy'.
'Tiếng chim hót trong bụi mận gai' là một câu chuyện đầy nước mắt.
Mình đọc quyển này từ hồi lớp 8. Lúc đọc xong truyện, mình thật sự không hiểu tại sao tác giả lại viết tác phẩm này. Nhưng mình cảm nhận được những nỗi đau, đau đến lặng người. Vì thế, sau hơn năm năm, mình mới đủ dũng cảm mở ra và đọc lại tác phẩm này. Những nỗi đau vẫn ở đó, nhưng mình bây giờ đã lớn và chịu đau giỏi hơn đứa nhóc năm lớp 8 ấy.
Khởi đầu là kết thúc
'Tiếng chim hót trong bụi mận gai' là một câu chuyện tình cảm đầy xúc động.
Tiếng hót cháy lòng giữa bụi mận gai
Meggie nghĩ rằng việc lấy chồng và có con sẽ giúp cô quên đi Ralp. Nhưng cô không nhận ra rằng bắt đầu cuộc hôn nhân này là một sai lầm, vì với Meggie, Luke luôn gợi nhớ về Ralp. Cô cố gắng tin vào tình yêu dành cho Luke, người cô lấy chỉ vì tiền, chăm sóc anh và đứa con gái đầu lòng. Nhưng số phận không dừng lại, khi ngay cả khi cô sinh đứa con đầu lòng với Luke, cô vẫn tự hỏi liệu đứa con này có phải là con của cô với Ralp không? Tại sao cô lại lấy Luke khi trong lòng cô chỉ thuộc về Ralp? Cuối cùng, khi cha Ralp trở lại một lần nữa, cô đã nói:
“ Ôi Chúa ơi! Không, Chúa không hề hiền lành! Chúa đã lấy đi Ralph của tôi, có thể dừng lại. Không, tôi và Chúa không thể yêu nhau nhiều như vậy. Chúa có hiểu không? Chúa không làm tôi sợ nữa như trước đây. Ôi, trước đây tôi sợ Chúa, sợ sự trừng phạt của Chúa biết bao nhiêu! Suốt đời vì sợ Chúa mà tôi không bao giờ rời bỏ con đường đức hạnh. Nhưng con đường đó dẫn tôi đến đâu? Nếu tôi tuân thủ mọi điều răn của Chúa thì không có gì tồi tệ”
Và như một lời tuyên bố, cô từ bỏ cuộc hôn nhân với người chồng cũ – một điều bị cấm kị thời bấy giờ, mang về gia đình Drogheda một đứa con trong bụng - một chiến lợi phẩm duy nhất mà cô đã đoạt từ tay Chúa trời – đứa con của cô và cha Ralp. Người con gái đó đã yêu đến cháy lòng, với tất cả con tim và nhiệt huyết của mình. Cô chọn đau khổ thay vì quên đi dù biết rằng mình sẽ không bao giờ chiến thắng Chúa. Và cho đến khi tóc đã bạc, tuổi đã xế chiều, trở thành một người mẹ của hai đứa con, cô vẫn không hối hận một chút nào:
'Chính tôi đã điều chỉnh số phận của mình như vậy, tôi không trách ai và tôi không hối tiếc về bất kỳ khoảnh khắc nào trong quá khứ.... “.
Và ngay cả khi đến cuối cùng, cô vẫn viết thư khuyên con gái của mình sống hết mình, theo đuổi tiếng gọi của tình yêu để không phải hối hận sau này
Meggie, khi đã tìm thấy tình yêu cuộc đời, sẽ không bao giờ từ bỏ, phó mặc cho số phận, vẫn quyết định đứng lên dù biết sẽ đau đớn như đâm ngàn mũi. Tình yêu của Meggie nhắc nhớ đến thi sĩ Xuân Quỳnh, nhà thơ đã gợi mở tâm trạng của người yêu qua những dòng thơ cảm động:
Tình yêu có xứng đáng với sự hy sinh?
Có phải những người con gái khi yêu sẽ luôn dũng cảm, hy sinh tất cả để giữ lấy tình yêu của mình không? Dù sao đi nữa, ta không thể trách Meggie và nói cô ngây thơ hoặc yếu đuối khi giữ lấy ước mơ, dám đối đầu với đau khổ. Đối với Meggie, việc yêu mãnh liệt, yêu hết lòng cũng bắt nguồn từ những kí ức về mẹ cô, Fiona, một người phụ nữ luôn kiên nhẫn hy sinh vì mong muốn và tình yêu của chính mình. Meggie không muốn trở thành bản sao của mẹ, cô muốn mạnh mẽ bảo vệ những gì cô yêu và chiến đấu cho những ước mơ của mình. Meggie là hiện thân của loài chim, dám hót một lần trong đời, dù phải đối mặt với đau đớn, hy sinh. Sự yếu đuối của cô trở thành một điểm đặc biệt, khiến chúng ta kính trọng người con gái đó. Trong thời đại hiện nay, những đau khổ, sự chia ly, ly hôn đã làm cho chúng ta sợ hãi và che giấu bản thân trong vỏ bọc an toàn. Ta không dám yêu vì sợ đau khổ, vì sợ không thể hồi phục sau những tổn thương tinh thần từ mối tình. Ta nhìn nhận tình yêu một cách cảnh giác, quyết đoán và tính toán. Ta sợ phải hy sinh, sợ phải thổ lộ và sợ phải mở lòng. Ta giấu những điều yếu đuối trong lòng bằng vẻ mặt lạnh lùng, sự khó chịu trong ánh mắt. Ta nhìn những người đang yêu mãnh liệt bằng cảm thương và một chút khinh miệt. Nhưng nếu tình yêu chỉ ngọt ngào như đường, thì thế giới sẽ không có những bài thơ, những từ ngữ vĩ đại. Và nếu tình yêu chỉ hồng hào, thì ta sẽ không có Trịnh Công Sơn, Xuân Quỳnh hay Xuân Diệu? Như bao điều khác trong cuộc sống, tình yêu có nhiều màu sắc khác nhau, tạo nên cái đẹp tinh tế nhất của con người. Nếu chỉ có hạnh phúc, chỉ có ngọt ngào, thì đó không phải là tình yêu. Quan trọng nhất, hãy trân trọng nó, sống với nó hết mình, bởi “Làm sao sống được mà không yêu, không nhớ không thương một kẻ nào”. (Xuân Diệu.) Hãy là một Meggie can đảm và táo bạo, luôn sống hết mình vì tình yêu:
nếu bạn là cha Ralph
em sẽ là Meggie can đảm
bằng con tim và ước vọng
chinh phục anh từ tay trời cao
có một loài chim đặc biệt như vậy anh ơi!
không chịu sống trong cảnh đời thường
mà phải sống với khát vọng sâu thẳm
dù phải đối mặt với gai góc của cuộc sống…
Sự tranh đấu giữa tình yêu và trách nhiệm
Meggie quyết tâm bảo vệ tình yêu của mình và đấu tranh cho nó, trong khi cha Ralp không dám hy sinh tất cả cho tình yêu, sợ bị tổn thương. Ông sống một cuộc đời với sự đau khổ và hối tiếc, vì không dám theo đuổi tình yêu thật sự của mình.
Sau khi nhận ra sai lầm, cha Ralp đã muộn màng và phải chứng kiến Dane, con trai duy nhất của mình ra đi. Ông chết trong vòng tay của Meggie, mang theo hối tiếc cuộc đời.
Mong rằng số phận sẽ đối xử nhân từ với Dane, người chết quá sớm, để giảm bớt nỗi đau cho những người thân yêu của anh.
Liệu tình yêu có thể chiến thắng mọi khó khăn của hiện thực?
Nếu cha Ralp và Meggie trốn chạy, liệu họ có được hạnh phúc mãi mãi hay không? Hay tình yêu của họ sẽ trở thành bi kịch và chấm dứt trước mắt của Đức Chúa trời và xã hội?
Mỗi người đều tự hỏi liệu tình yêu có thể vượt qua mọi trở ngại.
Tuy nhiên, cuối cùng, họ không có cơ hội được ở bên nhau đến cuối đời.
Nếu bạn thực sự yêu và muốn làm điều gì đó, hãy yêu và thực hiện điều đó đến cùng. Dù có đau khổ hay hạnh phúc, khi nhìn lại, bạn sẽ không hối tiếc về những gì đã trải qua. Bạn có thể mỉm cười và nói với chính mình: Những năm tháng ấy, tôi đã sống đúng ý mình. Nếu Meggie đã vượt qua định kiến, dám đối đầu với Chúa và xã hội để theo đuổi và chiếm được tình yêu, vậy tại sao chúng ta không thể?
Một xã hội ràng buộc bởi định kiến
Trong khi kể về câu chuyện tình yêu của Meggie và cha Ralp, tác phẩm cũng đưa người đọc trở lại thời kỳ xa xưa, nơi những định kiến, sự phân biệt và nghèo nàn khiến con người phải chịu đựng những số phận đau khổ. Định kiến và sự kiêu căng khiến họ không thể đến được với nhau và gắn kết những số phận trong sợi dây ràng buộc của xã hội. Nhưng tác phẩm vẫn tồn tại vĩnh viễn, sống mãi với các thế hệ, như một biểu tượng bất diệt.
Thời gian trôi qua, mọi thứ thay đổi, nhưng các tác phẩm vĩ đại vẫn sống mãi với các thế hệ, như một phần không thể tách rời của văn hóa.
Tác giả: Minh Hương - MyBook