Tình yêu có thể không đủ để đánh thức bạn dậy vào sáng, giúp bạn mặc quần áo, đưa bạn đến trường và chuẩn bị bữa ăn cho bạn
và tối, giúp bạn tắm rửa và đưa bạn vào giường ngủ. Tuy nhiên, hãy tưởng tượng xem tuổi thơ của chúng ta sẽ thế nào nếu thiếu những điều
ấy.
Đây không phải là một cuốn sách phổ biến trong hàng ngũ những cuốn sách nên đọc hoặc những tác phẩm vĩ đại, cũng không phải là một cuốn sách đang được ưa chuộng hiện nay. Bạn sẽ khó tìm được Trưởng Thành Từ Hy Vọng ở các cửa hàng sách lớn trong thành phố. Tôi may mắn đã được thấy cuốn sách này trong một cửa hàng sách giáo dục ở một tỉnh nhỏ khi tôi còn học lớp 9 và vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy cuốn thứ hai ở đâu đó. Nhưng tôi dám chắc, một cuốn sách ít được biết dến không có nghĩa là một cuốn sách không giá trị. “Trưởng Thành Từ Hy Vọng” cũng vậy. Đây là một cuốn sách đặc biệt, nó mang đến cái nhìn mới về tình yêu của bản thân mình và những người mình yêu thương. Tình yêu có thể đưa ta đến đâu? Tình thương có thể nâng đỡ ta bay cao như thế nào? Dù có vẻ bề ngoài, thiếu thốn về tiền bạc hay giáo dục, cuốn sách là một bằng chứng rõ ràng về tình yêu thương chân thành luôn là một tình cảm thiêng liêng có thể giúp con người có sức mạnh vượt qua mọi khó khăn.
“Trưởng Thành Từ Hy Vọng” được dịch sang tiếng Anh là “Hope’s Boy” (Chàng Trai Của Hy Vọng), là một cuốn tự truyện về tuổi thơ không hạnh phúc của Andrew Bridge. Anh tốt nghiệp từ trường Đại học Harvard nổi tiếng và trở thành một luật sư tận tụy đấu tranh cho quyền lợi của trẻ em tại Hoa Kỳ. Hope cũng là tên của người mẹ anh – người mà anh luôn trân trọng và yêu quý. Qua câu chuyện của mình, Andrew thể hiện tình yêu sâu sắc và mãnh liệt đối với người mẹ đáng thương của mình, đồng thời phản ánh những vấn đề tồn tại trong hệ thống nuôi dưỡng trẻ em mà chính phủ Mỹ áp dụng và anh đã từng là nạn nhân khi còn nhỏ.
Andy, được gọi là Andrew, khởi đầu cuốn sách bằng kí ức của một đứa trẻ bốn tuổi về người mẹ. Andy sinh ra trong một gia đình tan vỡ và bất hạnh. Bà ngoại của Andy, Kate, đã phạm hai sai lầm trong đời, một là kết hôn với người đàn ông lớn tuổi hơn bà một thế hệ, sau đó ông hy sinh trong Thế chiến thứ nhất khi đứa con lớn của bà mới sáu tuổi. Chính phủ tước đoạt hai đứa con của bà (trong đó có Hope - mẹ của Andy) và buộc họ vào trại trẻ. Trong sự thất vọng, bà tái hôn với người đàn ông thứ hai, người này lấy mảnh đất duy nhất của bà đầu tư vào dầu hỏa và thất bại, rồi cũng rời bỏ gia đình.
Sau đó, Mẹ Hope cũng đi theo vết xe đổ của bà. Sau khi trở về từ trại trẻ khi mới mười sáu tuổi, Hope quen với một người lính hai mươi mốt tuổi thô bạo và ích kỷ. Hai người kết hôn khi Hope mới mười bảy tuổi và sinh ra Andy, cậu bé với mái tóc vàng hoe. Ba năm sau, cả hai bị bắt giam vì tội lừa đảo ngân hàng khi hết tiền tiết kiệm để tiêu xài. Sau khi ra tù, họ ly dị và thỏa thuận rằng Hope sẽ giữ con yêu thương với số tiền chu cấp hàng tháng ít ỏi từ chồng. Andy sống với bà ngoại từ khi nhỏ, và anh sớm nhận ra sự cô đơn của bà.
Andy viết chân thật về người mẹ của mình: “Mẹ ích kỷ, bốc đồng và không chịu trách nhiệm. Mẹ quên ngày sinh nhật, ngày lễ Giáng sinh, thậm chí không quan tâm đến tôi bằng cách quan tâm đến con mèo. Mẹ giấu tiền lợi ích để mua sắm quần áo và giày dép, đứng chờ ngoài cửa hàng McDonald's trong khi tôi ăn xin để nuôi sống chúng tôi… Tuy nhiên, dù tôi lớn lên và trải qua nhiều thay đổi, tôi vẫn tha thứ cho Mẹ. Bởi vì tôi mãi là con của Mẹ.”
Trải qua những thời kỳ khó khăn, Andy tha thứ và nhớ về Mẹ. Mẹ Hope luôn lo sợ mất con yêu của mình. Bà cố gắng dạy Andy tự lập, sẵn lòng để Andy lìa xa khi thời gian đến. Khi cảnh sát bắt Hope, Andy quyết định vùng ra khỏi vòng tay của Mẹ để sống tiếp.
Sau đó, Andy được đưa vào trung tâm nuôi dưỡng trẻ em cơ nhỡ tên Maclaren Hall, một nơi giống như bệnh viện tâm thần cho trẻ em từ một đến mười tám tuổi. Tất cả đều là trẻ em của gia đình nghèo, bị lạc lối, bị lạm dụng hoặc bị bỏ rơi. Giới chức gọi đó là một 'Trung tâm Chăm sóc Đặc biệt', nhưng thực ra đó là nơi của những người bị bỏ rơi. Trẻ em bị giam cầm và kiểm soát hơn là được chăm sóc. Nếu có một gia đình nào đó nhận nuôi, chúng sẽ được giải thoát. May mắn thay, Andy được gia đình bà Leonard nhận nuôi dưỡng.
Gia đình ông bà Leonard không thể thương yêu Andy như con ruột của mình. Andy có thể ra đi bất cứ lúc nào, không cần giải thích. Bà Leonard nóng tính và thường la mắng Andy. Nhưng đằng sau đó là một tâm hồn yếu đuối và dễ tổn thương. Andy trở thành con nuôi vĩnh viễn. Dù căm ghét bà Leonard, nhưng trong lòng Andy, anh đồng cảm với bà. Andy cảm thấy quan tâm và yêu thương bà hơn. Nếu bà Leonard thay đổi một chút, Andy có thể xem bà là người ruột thịt của mình và quên mẹ Hope.
Tuy nhiên, sự thật luôn khác biệt. Bà Leonard không thể làm cho cậu quên đi người mẹ xứng đáng ngoài kia. Khi biết Mẹ đã dành cả cuộc đời để tìm lại cậu, tình yêu mẹ con lại trỗi dậy. Dù Mẹ Hope có khi ích kỷ, cô đơn, nhưng bà là một người mẹ với tình yêu vô hạn. Bà sẵn sàng đấu tranh để bảo vệ con, bất kể người ta nói gì, bất kể bị lời chửi rủa, bạo hành. Không gì mạnh mẽ và can đảm hơn điều đó. Và bà là điểm tựa tinh thần vững chắc cho Andy mỗi khi cảm thấy mất mát và cô đơn. Không giống như những đứa con khác, Andy có Mẹ.
Andy cảm thấy mình là một kẻ sống không chân thực với bản thân, sống trong vòng quay của sự giả dối. Mỗi khi có ai đó hỏi về gia đình, Andy giấu giếm về người mà cậu yêu thương nhất, người mà cậu mong mỏi.
“Bạn đến từ đâu?” - Andy ước mình mạnh mẽ hơn. Ước gì có ai đó chỉ cho cách trả lời. Andy ước rằng mình không phải là Andy, một cách tốt đẹp hơn. Andy từ bỏ Mẹ và để cho ông bà Leonard vào thế chỗ.
Tình yêu không phải lúc nào cũng làm cho chúng ta đúng. Đôi khi, tình yêu khiến chúng ta nghi ngờ bản thân và sức mạnh của tình yêu đó. Đôi khi, Andy cảm thấy có thể chấp nhận thay thế cho Mẹ, có lúc cảm thấy yếu đuối để bảo vệ tình yêu của mình. Con người thường vậy. Đôi khi, chúng ta yếu lòng. Tình yêu trở thành một khối lạnh. Nhưng ngọn lửa ấy không bao giờ tắt. Nó luôn tồn tại, với Andy, nó là nguồn sức mạnh để cậu tiếp tục, để trở thành một người tốt.
Tình yêu cũng có thể làm cho chúng ta mù quáng. Mẹ Hope là minh chứng. Nếu bà không quá sợ hãi, không quá yếu đuối, nếu bà tỉnh táo hơn để giữ Andy lại bên cạnh mình. Nếu bà chịu chuyển về quê sống với Andy và bà ngoại, tiếp tục là một người mạnh mẽ và đầy thách thức, không phải đối mặt với tội phạm, không phải trải qua những cơn đau đớn vì tình yêu không lành mạnh, có lẽ mọi thứ sẽ khác. Và Andy và bà ngoại sẽ có những kí ức đẹp bên nhau, không phải là một cuộc chia ly lạnh lẽo.
Trong quãng thời gian thơ ấu của Andy, có cậu bé Jason đáng thương. Cậu luôn mong muốn được gia đình Leonard chấp nhận và yêu thương. Khác với Andy, cậu bé yêu thương gia đình và mong muốn được quan tâm. Nhưng Jason không biết rằng, thực sự cậu chỉ là một đứa con nuôi. Sau những rắc rối gây ra để thu hút sự chú ý và khẳng định bản thân, Jason bị đưa đi một cách lặng lẽ. Cậu bé cảm thấy cô đơn khi không có ai để ôm lấy, không có ai thừa nhận tầm quan trọng của mình trong cuộc sống.
Dù không có cốt truyện gay cấn, không có tình tiết lãng mạn hay đau khổ bi ai, nhưng mạch truyện vẫn rất nhẹ nhàng. Mỗi từ ngữ đơn giản đều chứa đựng một tuổi thơ đầy sóng gió. Một đứa trẻ từ bốn tuổi đã biết đến nỗi buồn cô đơn, đã trải qua mọi khó khăn của cuộc đời, đã phải đối diện với sự đói nghèo. Một đứa trẻ bốn tuổi, bất kể lỗi lầm của người mẹ, không oán trách hay trách móc. Và người mẹ - đã chứng minh rằng bà xứng đáng được yêu thương nhiều như vậy.
Bất kể tổn thương về thể xác, cuộc đời của Hope là một cuộc chiến không bao giờ kết thúc để giữ con bên cạnh. 'Có những người sinh ra để chiến đấu. Lòng dũng cảm của họ không bao giờ phai nhạt, bất kể họ có nhược điểm hoặc yếu kém về thể chất. Họ là những người mà chúng ta ngưỡng mộ. Họ là những chiến thắng lớn và thất bại lớn trong lịch sử... một người mẹ mất con đã cống hiến hết mình, làm nhiều hơn bất kỳ ai trong số chúng ta có thể, mà vẫn bị thất bại. Với ý nghĩa đó, mẹ Hope là một anh hùng đối với con của mình.
Tác giả: Vivian - MyBook