Tuổi 20 – bạn đã đặt nền móng cho cuộc đời mình chưa?
Tuổi 20 – bạn đã thực sự sống theo mong muốn của mình chưa?
Tuổi 20 – bạn đã dốc hết tâm huyết của tuổi trẻ cho những ước mơ chưa?
Tuổi 20 của Linh, cô ấy đã chọn sống như một bông hoa dại. Khác biệt với những tác phẩm khác viết cho giới trẻ, thường nhấn mạnh vào kỹ năng sống hoặc mục tiêu cao cả trong những năm đại học để tránh hối tiếc sau này. Câu chuyện của Linh trong “Tuổi 20 Tôi đã sống như một bông hoa dại” là những trải nghiệm nhẹ nhàng như cơn mưa. 12 năm ngồi trên ghế nhà trường đã khiến cô mệt mỏi và khao khát sự thay đổi, liệu đó có phải là sự thay đổi hay chỉ là việc trở về với bản chất của mình. Cô mong muốn sống theo triết lý của người Á Đông xưa, không ganh đua, không đấu tranh, cuộc sống như một dòng sông mênh mông, ta chỉ cần theo dõi luật tự nhiên mà sống.
Con người thường quá quan tâm đến những điều bên ngoài, đến ý kiến của người khác mà quên đi rằng chúng ta sống vì ai, sống vì điều gì. Nếu bạn cảm thấy những điều tôi nói hơi trừu tượng, hãy nhớ rằng:
“Cha mẹ không quan tâm con học vui không, chỉ quan tâm con có điểm cao không.
Cha mẹ không hỏi công việc vui không, mệt không, chỉ quan tâm lương cao không, công ty lớn không.
Khi kết hôn không ai hỏi có yêu nhau không, chỉ hỏi có hợp nhau không, chúc mừng sale-off tuổi thanh xuân thành công.
Ly dị không ai hỏi vì sao không cùng sống tiếp, chỉ quan tâm định nhìn mặt mẹ cha xóm giềng thế nào.”
Vậy thì chúng ta phải làm sao đây, không để ý đến thế giới và sống cho riêng mình ư. Ý tưởng có vẻ tốt, nhưng nếu “sự khác biệt chân chính” đó không mang lại giá trị đặc biệt, đủ mạnh mẽ để trở thành điểm tựa vững chãi khi gặp khó khăn, thì bạn sẽ bị xã hội đẩy vào quên lãng.
Tôi rất may mắn khi đọc cuốn sách của Linh khi mới bước vào Đại học. Tôi tự hào vì đã chọn trường theo đam mê của mình, không phải theo dòng chảy hay nguyện vọng của cha mẹ. Tôi đã tìm được lối đi của mình, và bây giờ, chỉ cần tiến về phía trước trên con đường ấy. Tôi không để bản thân bị đánh bại hoặc bị áp đặt bởi những lời nói tiêu cực từ người khác, bởi họ không sống cuộc đời của tôi. Tôi có thể nghe, nhưng quyết định hành động dựa trên tôi. Và tôi nghĩ mọi người cũng nên làm như vậy, sống cuộc đời của mình một cách tích cực hơn là lo lắng về ý kiến của người khác.
Cuốn sách không chỉ đề cập đến 'lý tưởng sống hoang dã' của Trang mà còn chứa đựng nhiều mặt khác trong cuộc sống.
Mọi người thường nói người già thường nhớ về quá khứ, về tuổi trẻ. Thực tế là không chỉ có người già mà ai cũng có thể có kí ức về quá khứ. Một cô gái 20 tuổi sẽ nhớ về điều gì khi cô ấy đang sống trong mùa xuân của tuổi trẻ. Đó là thời kỳ của tuổi trẻ. Là những ngày xa lạ với đứa bé con níu kéo bà đòi quà từ chợ về. Là mùi cỏ vàng ươm tươi trên đường mỗi khi mùa gặt đến.
Nhưng mọi người đều phải trưởng thành. Sẽ có một ngày mà bạn sẽ từ bỏ tất cả trong tên của tuổi trẻ, và cũng có những ngày bạn không muốn từ bỏ bất cứ điều gì, chỉ muốn quay về. Quay về nhà. Nhà không chỉ là nơi có mái nhà và tường. Khắp nơi đều có những căn nhà với mái nhà và tường bao. Nhưng nhà của bạn có thể bảo vệ cả trái tim.
“Nhà” là điều đơn giản và ấm áp. Tôi nghĩ mỗi người đều có một bản đồ ước mơ, như một bản đồ kho báu. Dù không biết nó ở đâu, bạn vẫn tiếp tục tìm kiếm. Trái tim là Google Maps của ước mơ, bởi vì tôi tin rằng bạn sẽ tìm thấy những gì bạn muốn. Nhưng bạn không thể tìm thấy nó ngay lập tức. Con đường dài đó, di chuyển qua những tọa độ địa lý, di chuyển ra khỏi vùng an toàn, được viết bởi những khoảnh khắc bạn chỉ muốn quay về nhà. Bỏ hết để quay về.
Quay về nhà, nghe có vẻ yếu đuối. Ừ, có thể. Nhưng tôi không nghĩ rằng sự mạnh mẽ có nghĩa là không cần gì cả. Tôi không muốn làm điều gì chỉ để được xem là mạnh mẽ. Tôi chỉ muốn làm những điều vì cảm xúc thuần túy, vì tôi tin rằng đó mới là cách đúng đắn. Tôi không muốn định nghĩa cuộc đời. Cuộc sống không phải để hiểu mà là để yêu. Đừng dùng lý trí để hiểu về hạnh phúc, đó là việc của trái tim.
“Mọi người nói rằng người dùng trái tim là yếu đuối, nhưng thực ra chỉ người mạnh mẽ mới dám làm vậy.”
“Quay về nhà đi. Nhà của chúng ta. Dẫu giấc mơ chưa thành hành trình.
Hãy trở về với bình minh mới tinh mơ khi em mới thức dậy.
Trà mật ong. Tấm thảm. Gió xao động nhẹ nhàng.
Em đã bao giờ cần những khoảnh khắc bình yên chưa!?
Hãy nghĩ suy về ngày mai, em ơi.
Hôm qua u buồn đến thế sao.
Ngôi nhà sẽ nghe em kể.
Những chuyện không tên.”
Khi còn nhỏ, tôi luôn mong lớn nhanh chóng, trở thành người trưởng thành, giàu có và đi khắp nơi. Nhưng đời không như mơ. Mọi người dành cả tuổi trẻ để nghĩ về tương lai, nhưng khi thanh xuân qua đi, họ lại nhớ về quá khứ. Khi lên đại học, tôi thường khóc, nhớ nhà. Dù đứng đầu lớp, việc không bằng bạn bè là một cú sốc lớn đối với tôi. Nhưng tôi không từ bỏ, vì tôi biết rằng cần phải vượt qua khó khăn để đạt được mục tiêu.
Sinh viên nhớ nhà thì làm sao? Gọi điện hay viết thư? Trong thời đại của Facebook, mọi người thường liên lạc qua nền tảng này. Tôi dùng Facebook không chỉ để kết nối mà còn để cập nhật thông tin liên quan đến công việc và học tập.
Khi truy cập Facebook, chúng ta thường thấy câu hỏi: “Bạn đang nghĩ gì?”. Việc viết status trên Facebook khiến chúng ta cảm thấy được quan tâm, vì chúng ta biết rằng những gì chúng ta viết sẽ được người khác chú ý và bình luận.
Facebook không chỉ là nơi để than vãn mà còn là nơi để người ta khoe khoang về thành công và hạnh phúc của mình. Điều này khiến chúng ta cảm thấy áp đặt và cảm thấy bị đe dọa bởi thành công của người khác.
Trong lời của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: “Có những lúc tận cùng tuyệt vọng, cuộc đời và ta đã tha thứ cho nhau”. Vậy nên, hãy tha thứ cho những ngày mệt mỏi của bạn và Facebook:
“Đã đến lúc chúng ta nên giảm bớt lời nói về những điều quá to lớn
Để thực sự thực hiện những điều nhỏ nhặt một cách đáng giá
Đã đến lúc chúng ta nên đi ngắm nhìn bầu trời rực nắng nhẹ
Thay vì ngồi trước máy tính, hãy ngắm nhìn bầu trời qua cửa sổ.
Tác giả: Phương Anh - MyBook