“Gặp trở ngại sao? Không vấn đề. Dù như thế nào, ta vẫn có thể đứng dậy. Khi gặp trở ngại, hãy nhìn lên bầu trời. Bầu trời xanh ngút ngàn trước mắt. Có nhìn thấy nó mỉm cười với bạn không? Bạn vẫn còn sống.”
Được sống, thật tuyệt vời, phải không bạn?
Không ít người đã nghe hoặc xem “Một Lít Nước Mắt” - một trong những bộ phim đã chạm đến hàng triệu trái tim của người Nhật và trên khắp thế giới. Được chuyển thể từ câu chuyện đầy cảm động của Kito Aya, cô bé phải đối mặt hàng ngày với căn bệnh đặc biệt đau đớn. Mặc dù chỉ là 12 tập phim ngắn, nhưng nó đại diện cho một cuộc hành trình tinh thần của Kito Aya, với sự đau khổ nhưng vẫn luôn lạc quan, luôn mang trong mình khao khát sống và khẳng định bản thân.
Cốt truyện của “Một Lít Nước Mắt” thực sự buồn, không chứa những lời thoại hài hước hay những tình tiết lãng mạn. Nhưng điều gì khiến bộ phim này thu hút đến vậy? Nhiều người xúc động với hoàn cảnh khó khăn của một cô gái mới mười lăm tuổi, khi định mệnh bất ngờ mở cánh cửa tương lai. Một số khán giả không thể cầm lòng trước ý chí mạnh mẽ, không chấp nhận bịnh tật làm họ chìm đắm, mà vẫn cố gắng vượt qua, đấu tranh với số phận. Trong quan điểm của tôi, ngoài hai yếu tố trên, có một điểm khiến tôi, một kẻ không thích xem bi kịch, vẫn quyết định xem đến hết bộ phim này, đó là sự chân thực đến kỳ lạ.
Là một người nhạy cảm và dễ rơi nước mắt, tôi đã khóc ngay từ khi bắt đầu xem phim, trong khi hầu hết khán giả khác chỉ khóc khi đến cuối phim. Tôi khóc khi thấy nỗi đau của bà Shioka trước sự ra đi của con gái mình. Tôi khóc khi thấy ông Mizuo dành thời gian với con gái, kể chuyện và động viên cô. Tôi khóc khi thấy Hirokia không xin tiền mẹ để mua đôi giày mới, hiểu được khó khăn của gia đình. Và tôi khóc khi thấy Aya, từ một học sinh năng nổ, dần dần trở nên yếu đuối với căn bệnh của mình.
Giống như Aya đã từng khóc và hỏi mẹ, tôi cũng không hiểu tại sao số phận lại đối xử bất công với cô. Aya yêu cuộc sống của mình, yêu những khoảnh khắc đơn giản hàng ngày. Nhưng hiện thực lại không cho cô cơ hội để thực hiện những ước mơ đó. Mỗi kí ức quen thuộc, mỗi ước mơ bị bệnh tật phá hủy, khiến cô gặp nhiều khó khăn và đau khổ.
Suốt mười một tập phim, chúng ta thấy những điều bình thường nhưng đầy ý nghĩa. Từ những góc phố, những con đường quen thuộc cho đến sân bóng rổ, mỗi khoảnh khắc đều là kỷ niệm đáng nhớ đối với Aya. Cô có thể khóc, nhưng vẫn giữ vững niềm tin vào bản thân và cuộc sống. Cuộc đời đầy thách thức, nhưng nếu không tin vào bản thân, chúng ta chỉ thấy khổ đau và tuyệt vọng. Hãy sống mỗi ngày với niềm vui và hạnh phúc, vì cuộc đời quá ngắn ngủi để lãng phí.
Khi kết thúc bộ phim, hình ảnh của Aya vẫn ở trong tâm trí tôi, với nụ cười nhẹ trên môi và ánh mắt hướng về chân trời xa xăm. Dù không thể nhìn thấy bầu trời nữa, nhưng cô bé đã không còn khóc nữa, đúng không?
Kito Aya – một cái tên gợi nhớ về niềm tin vào cuộc sống, luôn sống mãi trong lòng những người đã và đang theo dõi bộ phim này. Tôi cũng cảm thấy cần phải thay đổi, trân trọng mỗi khoảnh khắc, sống mạnh mẽ mà không bao giờ chịu đầu hàng, để không phải nuối tiếc về những thời gian đã trôi qua!
Nguồn: vnwriter.net