blogradio.vn - Đôi khi yêu một người không phải là tìm kiếm mọi cách để chiếm lĩnh họ, mà chỉ cần thấy họ hạnh phúc và sống một cuộc sống ý nghĩa là đã đủ làm ta cảm thấy hạnh phúc.
Chúng ta gặp nhau trong buổi chiều mưa của một ngày thu, và mất nhau mãi mãi trong một ngày mưa khác. Tôi luôn nghĩ rằng “mưa” là một dấu hiệu tốt, bởi sau mỗi trận mưa, bầu trời luôn trở nên trong sạch và dễ chịu. Có lẽ em cũng vậy, em đã theo đuổi những giọt mưa mà không nói lời tạm biệt. Bây giờ, nhớ lại, tôi vẫn chưa thể xóa nhòa hình bóng của em, và tự trách mình vì đã không thực hiện lời hứa bảo vệ và ở bên em suốt cuộc đời. “Anh thật tệ, phải không em?”
Tôi tỉnh dậy sau một đêm say rượu. Rượu với tôi giờ đây là người bạn đồng hành, người tôi có thể trút bỏ mọi suy nghĩ, mọi tâm trạng. Chỉ khi say rượu, tôi mới thấy được em, điều này thực sự trớ trêu. Không biết đến bao giờ tôi mới có thể ngừng nghĩ về em và ngừng trách bản thân. Khi nhìn vào bức ảnh chụp cùng em trong lễ tốt nghiệp, những giọt nước mắt tuôn trào mà tôi không thể kiềm chế được.
Vẫn nhớ ngày ấy, một ngày đông se lạnh, sinh viên khóa 37, mỗi người đều háo hức chờ đợi bước ra đời công nhận học vị. Em và tôi cùng học chung một ngành, cùng nhau đi qua những giờ giảng đường, và điều mà tôi luôn mong muốn là được chia sẻ niềm vui này cùng em. Gặp em ở cổng trường, tôi chỉ biết cười rạng rỡ:
- Hương ơi, chúc mừng tốt nghiệp nhé. Em thật đẹp hôm nay.
Tôi lớn hơn Hương hai tuổi nên thường gọi em là anh, em của tôi. Vẫn là nụ cười tươi như ánh nắng mùa hạ, Hương luôn trả lời nhanh nhẹn:
- Em cũng xinh mà ạ.
Từ khi gặp em lần đầu tiên cho đến bây giờ, Hương vẫn giữ nguyên vẻ đẹp và tâm hồn. Em luôn tươi cười, dịu dàng và hiền lành, luôn toả sáng với nụ cười đầy hạnh phúc. Nhưng số phận không mỉm cười với em, bệnh tim bẩm sinh khiến sức khỏe em không ổn định. Tuy vậy, em vẫn kiên cường, mạnh mẽ, vượt qua mọi thách thức. Tôi và em thân thiết hơn qua từng ngày, nhưng đối với em, tôi chỉ là một người anh, một người bạn thân thôi.
Tôi đã sẵn sàng tỏ tình với em hôm nay, vì chỉ còn hôm nay là cơ hội cuối cùng. Món quà đặc biệt tôi chuẩn bị là một chiếc dây chuyền, khắc chữ cái đầu tên em và ngày chúng ta gặp nhau lần đầu. Mặt dây chuyền là hình mặt trời, vì đối với tôi, em là mặt trời của cuộc đời này.
- Sao mày im lặng thế?
Tôi bất ngờ với câu hỏi của Tuấn, người bạn thân của tôi. Thằng này luôn cố gắng ghép đôi giữa tôi và Hương, nhưng dường như mọi cố gắng của cậu ấy đều vô ích.
- Tao không có thơ gì đâu. Chắc tối qua háo hức vì được nhận tấm bằng cử nhân nên vui quá, không ngủ được đấy. - tôi nhanh trí đáp lại.
- Không ngủ được vì buồn sắp không còn gặp Hương thì mới đúng. - Tuấn không vừa lòng khi đáp lại, khiến tôi chỉ biết cười trừ vì đúng là tim đen thật rồi.
Sau khi nhận bằng, chúng tôi xuống khuôn viên trường để chụp ảnh với thầy cô, người thân và bạn bè. Tôi tìm Hương trong đám đông, nhưng mãi mà chẳng thấy bóng dáng em đâu.