“Trong thực tế cuộc sống, con người thường dễ cảm thông với những người đã khuất, chứ không phải những người đang sống. Họ thường nhớ những khuyết điểm của những người còn sống. Nhưng một khi họ ra đi, con người lại dễ nhớ đến những phẩm chất tốt đẹp của họ” - Chương Ngọc
Bến Xe là một câu chuyện dài về cuộc sống ngắn ngủi của thầy Chương Ngọc và học trò nhỏ Liễu Địch. Dù con người có tài năng ra sao, hoàn hảo đến đâu, họ vẫn không tránh khỏi cái gọi là “Vận mệnh”, “Số phận”, miệng lưỡi đời đáng sợ đến mức nào. Đây là tác phẩm điển hình của thể loại ngôn tình ngược. Khi đọc đến những chương cuối, bạn sẽ hiểu cảm giác ám ảnh, chấn động lưu lại qua từng con chữ của tác giả, nó khiến người đọc như chìm vào cảm giác bi thương hòa với nhân vật chính, với một người thầy, với một người đàn ông, với một tâm hồn cao cả.
Cái ấn tượng nhất với các nhân vật trong truyện đó là mọi thứ được khắc họa rất chân thực. Nam chính không phải toàn mỹ như các nam chính trong ngôn tình, nhưng anh hoàn hảo về nhân cách, về tâm hồn và đó chính là con người thầy. Có thể thầy khiếm khuyết, đôi mắt thầy bị mù, nhưng vẫn còn đó dáng người cao gầy, bộ óc thiên tài, trái tim nhân từ và tâm hồn mạnh mẽ. Thầy chưa một lần trách cứ vận mệnh lấy đi của mình tất cả, thầy chưa một lần oán trách, người mất đi tất cả nhưng lại sống vất vả hơn bất kì ai. Thầy đẹp hơn bất kì ai, thầy hoàn mỹ hơn bất kì ai và tình yêu của thầy cũng thuần khiết, cao cả và mãnh liệt hơn bất kì ai.
Cuộc sống của thầy có thể tăm tối, nhưng ánh hào quang tỏa ra từ con người thầy sáng hơn bất kỳ ai; Học vị của thầy có thể thấp, nhưng kiến thức của thầy lại cao rộng đến mức khiến người khác đố kị; Đôi mắt thầy có thể không nhìn thấy gì, nhưng cửa sổ tâm hồn của thầy lại rực sáng đầy sức sống; Con người thầy có thể lạnh lùng, nhưng trái tim thầy lại ấm áp đến mức có thể sưởi ấm cho cả một không gian rộng lớn; Cuộc sống của thầy có thể nghèo túng, nhưng nhân cách của thầy lại cao cả như bầu trời bao la; Và với người được xem là không có quyền yêu và được yêu như thầy, thì tình yêu từ trái tim lại to lớn như biển rộng không có giới hạn. Sự hoàn mỹ của thầy chỉ được phát sáng khi ngôi sao chiếu mệnh của thầy xuất hiện, cô học trò bé nhỏ nhưng ý chí mạnh mẽ - Liễu Địch của thầy chính là ngọn đèn soi sáng thế giới mênh mông vô bờ nhưng lại đen tối trong cuộc đời thầy.
Thầy Chương luôn giữ mọi nỗi lòng, mọi cảm xúc sâu kín trong lòng mình.
Tình yêu của thầy dành cho học trò Liễu Địch không thể kìm nén. Tình cảm đó trào dâng như những con sóng xô biển khơi, làm đau nhức trái tim. Nhưng thầy giỏi diễn kịch, không bộc lộ tình cảm ra ngoài, bởi thầy biết im lặng là cách tốt nhất để bảo vệ người mình yêu.
Nhưng niềm vui luôn đến kèm theo nỗi đau. Liễu Địch với tài năng và sự dẫn dắt của thầy, trở thành thủ khoa và vào Đại học Bắc Kinh. Đó là ước mơ của cả hai, nhưng cũng là lời tuyên bố của số phận.
Khi chia tay ở bến xe, đó có lẽ là lúc duy nhất thầy dũng cảm đối diện với khát khao yêu và được yêu của mình. Thầy muốn 'ngắm nhìn' gương mặt Liễu Địch qua đôi bàn tay, để vẽ hình ảnh của cô trong tâm trí. Thầy ôm lấy người con gái mình yêu, chỉ để cảm nhận sự ấm áp luyến lưu.
“Tôi mong muốn... lúc này... đôi mắt tôi có thể sáng lên, dù chỉ một lát thôi. Một lát cũng đủ, tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ.'
Tình yêu không phải lúc nào cũng là sự chiếm hữu, mà đôi khi là dành tất cả những điều đẹp nhất cho người mình yêu. Tình thương của thầy dành cho Liễu Địch là thuần khiết, đáng được ngưỡng mộ.
“Tình là gì?” Tình yêu đôi khi không phải là sự chiếm hữu, mà là sẵn sàng hy sinh tất cả cho người mình yêu thương. Tình thương của thầy Chương dành cho Liễu Địch là một ví dụ sống động về sự thuần khiết và cao quý.
Nhưng đau đớn thay vì một xã hội bẩn thỉu! Người ta ghét cái tài, khinh nhục cái đẹp, chà đạp những điều cao thượng nếu không phù hợp với quan điểm của họ. Họ thương hại rồi chê bai thầy Chương sống trong bóng tối, nhưng chính họ lại là kẻ chôn vùi tâm trí trong bóng tối. Tôi đã khóc cho một câu chuyện đẹp nhưng đau lòng. Tôi khóc cho cái kết bi thảm nhưng hoàn toàn. Dù buồn bã, nhưng tôi hiểu rằng kết cục không thể khác, vì mối tình này không thể thành hiện thực.
Cái chết của thầy Trương là một cú sốc cho Liễu Địch, khi cô mới nhận ra tình cảm với người thầy của mình. Tin thầy mất, cô như mất hồn, trắng bệch, khiến gia đình giáo sư Tô cũng xót xa. Nhưng cô không tránh né hiện thực, không tin thầy qua đời dễ dàng như thế. Ngày Liễu Địch trở lại trường, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng thiếu đi sự ấm áp quen thuộc.
Thầy không sợ tổn thương bản thân, nhưng sợ cho Liễu Địch. Thầy biết nỗi sợ của cô khi dắt tay qua sân bóng. Thầy biết cô đau nhưng không nói ra. Thầy đè nén tất cả, để cô có thể sống hạnh phúc mà không có thầy.
“Nếu có kiếp sau, nếu tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở đây... chờ em.”
Câu chuyện kết thúc ở bãi biển, nơi không có cát, chỉ có nham thạch. Những mảnh nham thạch này tồn tại từ hàng triệu năm, mỗi mảnh đều tổn thương nhưng vẫn mạnh mẽ. Thầy ra đi, để lại Liễu Địch mang màu sắc của tương lai...
Kim Loan - MyBook