'Bước mơ trên bãi cỏ phai' kể về câu chuyện của bất kỳ ai từng có những ước mơ, những người cố gắng nắm giữ và những người đã mất nó giữa cuộc sống bận rộn.
Cuộc sống của chúng ta có gì? Có mạng xã hội để thảo luận tự do như các chính trị gia và nhà nhân quyền, có Internet để theo dõi tình hình ở nửa kia thế giới chỉ với một cú nhấp chuột, có những người chăm chú lắng nghe bài diễn thuyết của các doanh nhân thành công, có những thứ mà mọi người đua nhau kiếm được với hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn.
Nhưng “Bước mơ trên bãi cỏ phai” của Hiền Trang không nói về những điều đó, cuốn sách nói về thế giới đang diễn ra sau lớp mặt nạ chúng ta đeo hàng ngày để đối mặt với cuộc sống, với cuộc sống nhanh nhẹn, với những dòng người chỉ lướt qua nhưng đủ để kéo chúng ta theo, và về những con người đã từ bỏ ước mơ của mình ở một giai đoạn nào đó trên con đường của cuộc sống.
Những điều bí ẩn thực tế
“Bước mơ trên bãi cỏ phai” bao gồm 10 truyện ngắn: Sự thật về việc cắt tai của Vincent van Gogh, Ai đã giết cô gái trong rạp chiếu phim?, Những người yêu thích leo trèo, Cửa hàng mua trái tim, ký ức và giấc mơ, Chuyến xe buýt đến Địa ngục, Mộng mơ mùa hè, Cô gái mất tích trên mái nhà, Những trường dâu, Romeo và Juliet hai nàng, Tình khúc tháng sáu. Hầu hết những câu chuyện này đều có yếu tố hư cấu, kỳ ảo, như cuộc trò chuyện của Van Gogh với màu vàng, chuyến xe buýt đến Địa ngục dành cho những người muốn kết thúc cuộc sống của họ hoặc nhân vật có thể trở về quá khứ. Nhưng giống như Hiền Trang đã nói, cô ấy “viết về những điều bí ẩn thực tế”, những câu chuyện là kỳ ảo, nhưng cảm xúc trong đó lại rất thực tế, đến mức có khi bạn quên rằng những câu chuyện này chỉ là ảo tưởng.
Cách Hiền Trang diễn đạt những cảm xúc đó cũng rất đặc biệt. Những câu từ lắng đọng, nhịp điệu trầm bổng nhưng cũng đầy thanh thản. Khi đọc cuốn sách này, bạn như đang lang thang giữa cánh đồng rộng lớn, những suy tư trôi nổi đến từng khung cảnh, đều đến từ từ nhưng chậm rãi, cô đơn nhưng yên bình, vừa sầu buồn vừa thanh thản, tự do.
“Tại sao người ta có thể cô đơn đến thế này chứ?”
Câu chuyện đầu tiên kể về chiếc tai trái bị cắt của Vincent van Gogh và về màu vàng, màu của những bức hoa hướng dương đẹp đẽ mà ông đã mê mẩn vẽ khi ở trong Ngôi nhà Vàng. Tiêu đề của cuốn sách và câu chuyện đó khiến tôi nhớ đến bức tranh Cánh đồng lúa mì và bầy quạ của ông. Nhiều người tin rằng đó là bản di chúc hội họa cuối cùng của Van Gogh. Bức tranh thể hiện cánh đồng lúa mì với những nét vẽ thô ráp, dưới bầu trời đầy mây từ xanh lam đến đen tuyền, thể hiện nỗi cô đơn buồn bã và sự trống vắng cực độ. Ông viết trong thư cho người em trai Theo: “Hãy trở lại và làm việc ngay đi, nhưng tôi không thể vẽ nữa dù biết tôi còn muốn vẽ ba bức lớn nữa. Đó là cánh đồng lúa mì bao la dưới bầu trời mây trôi trên, tôi không cảm thấy lạc lõng trong việc thể hiện nỗi buồn và sự cô đơn vô tận”.
Nhân vật trong mỗi câu chuyện đều cô đơn, giống như chúng ta ai cũng mang nỗi cô đơn bên trong mình ít nhiều. Không biết Hiền Trang đã vô tình hay cố ý khi những nhân vật trong câu chuyện của cô không được gắn bó với ai xung quanh, chỉ có những người bạn tưởng tượng, hoặc chỉ là những mối quan hệ mờ nhạt. Như cô gái bị giết trong rạp chiếu phim mà người ngồi cạnh, một người bạn học cũ, không nhận ra cô và không biết cô đã chết bên cạnh. Họ giống như những người biến mất mà không ai tìm kiếm, không ai buồn rầu, nhưng sau đó họ nghĩ rằng có lẽ điều tốt nhất là không ai buồn rầu vì họ. Tuy nhiên, giữa nỗi cô đơn đó, con người vẫn mong muốn có ai đó sẽ nhớ đến họ, vẫn tự hỏi khi họ biến mất, liệu có ai đó sẽ nhớ đến họ không, liệu có gì đó vẫn tồn tại để chứng minh cho sự tồn tại của một con người nhỏ bé giữa dòng lịch sử vĩnh viễn.
Vâng, tôi hiểu là thật buồn cười khi nói mãi về điều này, nhưng tôi cô đơn, tôi cô đơn quá. Sao người ta có thể cô đơn đến thế này chứ. Và có lẽ họ còn cô đơn hơn nhiều. Tôi không hiểu cơ chế của nỗi cô đơn hoạt động như thế nào. Cứ như có một nút, nhấn một cái là người ta trở thành cô đơn, nhưng không sao tắt được.
Những cái chết
Trong cuốn sách, mọi câu chuyện đều xoay quanh sự hiện diện của cái chết, đặc biệt là cách mà mỗi nhân vật kết thúc cuộc đời của mình. Cảm giác ngột ngạt khi thấy họ tìm đến cái chết. Từ cái chết của Van Gogh, cái chết bất ngờ của cô gái trong rạp chiếu phim, đến hành trình cuối cùng trên chuyến xe buýt, hay cái chết đầy tiếc nuối của chàng trai. Họ đều chấp nhận cái chết một cách bình thản, nhẹ nhàng, vì họ đã không còn lý do nào để ở lại, những giấc mơ của họ cũng đã tàn phai.
Những cây táo của bà, của tôi và của mẹ con tôi đã bị đốn hạ. Vườn cây bị phá hủy, không còn chỗ cho bất kỳ cây táo nào tồn tại. Chúng ta phải đến Địa ngục thôi. Trên thế gian này, không còn chỗ cho những cây táo. Dù cuộc sống rộng lớn đến đâu, không có chỗ cho một cây táo nào tồn tại.
Những giấc mơ đã bị mất đi.
Hiền Trang đã trích dẫn một đoạn từ cuốn sách và chia sẻ trên blog của mình:
'Người bọc giấc mơ của mình lại, đặt vào một chiếc hòm và khóa nó kín. Rồi họ mang ra biển, đứng trên vách đá cao, và ném nó xuống biển. Chiếc hòm trôi trên những con sóng, vỗ bật nước, rồi bị bãi biển lớn nuốt chửng. Từ giờ, họ sẽ không bao giờ gặp lại giấc mơ của mình nữa. Tạm biệt, giấc mơ! Họ ngồi bên vách đá khóc đến tận khi tối tăm.'
Tôi đọc lại những dòng này, hôm nay, cảm thấy nhẹ nhàng hơn, vì ít nhất bằng cách này, tôi biết mình chưa bao giờ tự mình kết thúc giấc mơ bằng cách ném chúng vào biển. Tôi cảm thấy biết ơn vì đã không phản bội chính mình.
Tôi cho rằng các nhân vật trong câu chuyện của cô trở nên trống rỗng bởi họ đã đánh mất giấc mơ của mình. Cuộc sống quá ồn ào, khó khăn, và giấc mơ luôn xa xôi, bởi vì giấc mơ chỉ đẹp khi ở xa. Không phải ai cũng có thể sống mà không hy sinh một vài giấc mơ. Mọi người bán chúng tại Cửa hàng mua trái tim, ký ức và giấc mơ. Họ đổi đi trái tim đỏ sôi động, nhận lại trái tim xám xịt cùng một ít tiền.
- Khi bạn 20 tuổi, giấc mơ có phải là tài sản duy nhất không?
- Bởi vì nó là tài sản duy nhất, nên phải bán thôi. Không thì làm sao sống được?
Nhưng cô gái ở cửa hàng cảm thấy buồn khi hàng ngày chứng kiến mọi người bán đi giấc mơ của mình. Cô cố gắng thuyết phục một chàng trai trẻ giữ lại giấc mơ tuổi 20. Người đã khóa giấc mơ vào hòm và ném xuống biển đang cố gắng tìm lại nó, tìm lại những ngày anh mê đắm âm nhạc, mơ ước trở thành một ngôi sao rock. Có lẽ cái chết của giấc mơ khác với cái chết của con người, bạn có thể mơ lại bất cứ lúc nào. Nếu bạn nhớ lại một ngày bạn đã mơ, nếu bạn muốn tìm lại nó, hãy đi tìm.
Anh ta muốn nhảy xuống dòng suối đó, rồi lặn xuống đáy sâu để tìm kiếm giấc mơ đã mất từ nhiều năm trước. Nó có thể bị kẹt trong một hốc đá, hoặc bị một con cá nuốt chửng, hoặc đã tan biến theo thời gian. Dù sao, anh ta vẫn phải tìm. Anh ta không biết bơi, nhưng anh ta vẫn sẽ tìm.
Lời kết
Mỗi người có thể nhận ra bản thân mình trong những câu chuyện của Giấc mộng lang thang trên đồng cỏ úa, vì ai cũng từng trải qua cảm giác cô đơn và phải chiến đấu để theo đuổi và hoàn thành ước mơ của mình. Đặc biệt trong thời đại hiện đại, cảm giác cô đơn trở nên phổ biến hơn, và sự cạnh tranh khốc liệt buộc chúng ta phải nỗ lực hơn để đạt được mục tiêu. Cuốn sách có khả năng gợi cảm xúc và đồng cảm từ độc giả với những nhân vật.
Mặc dù Giấc mộng lang thang trên đồng cỏ úa nói về những người mất đi giấc mơ, nhưng trong sự u ám đó, hy vọng bạn đọc sẽ như tác giả Hiền Trang, biết ơn vì không bao giờ bỏ lỡ giấc mơ, không bao giờ kìm nén nó vào hòm, không chôn vùi hay ném bỏ mãi mãi.
Đánh giá sách bởi Khánh Huyền - MyBook