Gần đây, cộng đồng mạng rộn ràng trao đổi về cuốn sách dã sử có tựa đề “Thành kỳ ý” kể về đầu thời kỳ nhà Lê sơ. Nhà sách Đông A đã khéo léo sử dụng truyện tranh và tiểu thuyết ngôn tình để quảng bá cuốn sách. Tuy nhiên, cuốn sách này không xứng đáng với sự quảng bá. Mặc dù dựa trên sự kiện lịch sử, nhưng lại chủ yếu là tiểu thuyết ngôn tình cổ trang, sử dụng “lịch sử Việt Nam” để che giấu tính chất ngôn tình, mà ngôn tình hiện nay đang bị cộng đồng đọc sách tẩy chay.
Tuy nhiên, để cho độc giả và nhà phê bình đánh giá, Book Hunter giới thiệu những tác phẩm dã sử nổi tiếng của Việt Nam, kết hợp lịch sử và văn chương từ những nhà văn có uy tín mà giới trẻ hiện nay ít biết đến.
“Đêm hội Long Trì” của Nguyễn Huy Tưởng là một tác phẩm dã sử nổi tiếng thời kỳ 30-45. Mặc dù không phải phong cách viết mà giới trẻ hiện nay quen thuộc sau những tiểu thuyết ngôn tình, nhưng “Đêm hội Long Trì” không giống những cuốn sách dã sử khác, không chỉ là việc “copy” lại lịch sử và thêm vào những đoạn thoại, mà là câu chuyện về suy thoái của chúa Trịnh, về mâu thuẫn giữa các tầng lớp xã hội, về sức mạnh của bà chúa Đặng Thị Huệ.
Cuốn sách giúp chúng ta thấy cách mà con người tìm cách thay đổi và tái tạo, cùng với không khí sinh hoạt của thời xa xưa.
Bộ phim chuyển thể từ “Đêm hội Long Trì” ra mắt vào năm 1989, vẫn được coi là một trong những tác phẩm điển hình của phim dã sử Việt Nam, không chỉ về mặt nghệ thuật và lịch sử mà còn về sự nghiêm túc trong cách tiếp cận của tác giả và khả năng diễn xuất của các diễn viên, so với những bộ phim dã sử gần đây của Việt Nam.
Xem bộ phim “Đêm hội Long Trì” tại đây:
https://youtu.be/1y3twVvBtck
“Hồ Qúy Ly” của Nguyễn Xuân Khánh là một cuốn tiểu thuyết đặc biệt. Nguyễn Xuân Khánh từng bị cấm viết và xuất bản nhưng vẫn âm thầm sáng tác cuốn sách này bằng đam mê. Cuốn sách kể về thời kỳ cuối nhà Trần, đầu nhà Hồ và những mâu thuẫn trong xã hội. Cuối cùng, “Hồ Qúy Ly” đã được giải thưởng Văn học Hồ Chí Minh và tái bản nhiều lần.
“Hồ Qúy Ly” là cuốn sách phù hợp cho những ai muốn tham gia chính trị để thay đổi đất nước. Nó cũng phản ánh nhiều cách thức để cải thiện một quốc gia. Nếu bạn vẫn tin vào tình yêu, cái đẹp và trí tuệ, cuốn sách này cũng phù hợp với bạn, vì bạn sẽ nhận ra chính mình trong nhân vật Hồ Nguyên Trừng. Chưa có cuốn tiểu thuyết dã sử nào vượt qua được tầm cỡ của “Hồ Qúy Ly”.
Nếu bạn thích đọc về sử thi và hành động, hãy đọc bộ ba tiểu thuyết “Bên sông truyền hịch”, “Bên bờ Thiên Mặc” và “Trăng nước Chương Dương” của Hà Ân. Dù không sáng tạo bằng Nguyễn Xuân Khánh nhưng về văn phong và không khí chiến trận, Hà Ân không kém cạnh. Đọc các tiểu thuyết của ông sẽ khiến bạn cảm thấy như mình đã sống trong thời kỳ ấy.
Cuốn sách dã sử kỳ thú “Vạn xuân” của Yvelin Féray là một tác phẩm đặc biệt. Mặc dù gây tranh cãi khi phê phán cuộc đời của Nguyễn Trãi từ góc nhìn phương Tây, nhưng nếu lo lắng quá mức sẽ không bao giờ có tác phẩm nào độc đáo. Ca ngợi cuốn sách này có thể thừa, nhưng nhận xét của nhà thơ Huy Cận về tác phẩm này cũng đúng:
…Chị Yveline Féray! Chị lấy cảm hứng từ đâu để tạo ra văn phong hùng hồn ấy, để hiểu sâu về cuộc chiến tranh đấu anh dũng của nhân dân và quan lại, và để đồng cảm với tâm hồn của Nguyễn Phi Khanh và Trần Thị Thái, Nguyễn Trãi và Nguyễn Thị Lộ qua hai tình yêu đẹp đẽ nhưng mang dấu ấn của số phận?…Cuộc đời bi kịch của Nguyễn Trãi có phải là việc sống trong một xã hội hẹp hòi, bất công không? Và vấn đề của thời Nguyễn Trãi có phải là sự kiện xây dựng và sử dụng quyền lực phù hợp với lòng dân và tiến bộ của đất nước? Một tác phẩm về những sự kiện và con người cách đây 5 thế kỷ lại mang tính chất thời sự không ngờ…
Một nhà văn viết tiểu thuyết dã sử thường không phải vì lợi nhuận hoặc mục đích chính trị (những người viết dã sử với mục đích đó, được gọi là bồi bút). Họ chỉ có thể viết dã sử khi tiềm thức của họ đầy cảm hứng với một thời kỳ nào đó, khiến họ cảm thấy như đang sống trong chính thời đại đó khi đọc về lịch sử. Và tất nhiên, nhà văn viết dã sử luôn có quan điểm chính trị của riêng mình.
Một cái nhìn sắc sảo về lịch sử và phân tích lịch sử của nhà văn thường là cách họ làm thay đổi cách nhìn của công chúng về một giai đoạn lịch sử nào đó, đồng thời cũng thay đổi nhận thức của độc giả về thực tế mà họ đang sống. Vì thế, người bình thường không thể viết một cuốn tiểu thuyết dã sử đáng kể, dù có sử dụng sự kiện lịch sử.
Nguồn: câu lạc bộ săn sách