Chuyện của Mathilde Monnet trong tác phẩm Nước Mắt ở Tuổi 14 mang lại một giọng nói đầy cảm xúc về bạo lực học đường, gợi mở cho chúng ta một thế giới đau đớn nhưng cũng đầy sức mạnh.
Năm 2015, cả Pháp đều bàng hoàng trước những sự thật tàn bạo về thế giới học đường được hé lộ trong cuốn sách Marion, Mãi Mãi ở Tuổi 13. Tác phẩm này được viết bởi một người mẹ đã mất con gái vì bạo lực học đường.
Trong cuốn sách, cô bé Marion bị bạn bè cùng lớp bắt nạt, đánh đập, và bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn. Sự kiện này đã dẫn đến cái chết bi thảm của cô bé, khiến bố mẹ phải đau lòng và dấy lên nghi ngờ về sự tàn bạo bên trong thế giới học đường.
Vấn nạn bạo lực học đường đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng trên toàn cầu, đòi hỏi những biện pháp quyết liệt. Tuy nhiên, dưới vẻ ngoài bình yên, có bao nhiêu đứa trẻ vẫn phải chịu đựng sự đau đớn, sự tàn bạo một cách im lặng trong thế giới của riêng họ.
Chuyện của Mathilde Monnet trong tác phẩm Nước Mắt ở Tuổi 14 mang lại một giọng nói mạnh mẽ, thấm thía và gợi mở, khiến ta phải suy ngẫm sâu về bạo lực trong học đường.
Mathilde Monnet trải qua những năm học đầy nhục mạ, bị bạn bè trong lớp xúc phạm, tra tấn, đánh đập. Cô không chỉ bị lăng mạ bằng từ ngữ tục tĩu, mà còn phải chịu đựng sự hành hạ thể xác mỗi ngày, khiến tâm hồn cô chìm đắm trong cảm giác hoang vắng.
Cô không còn khóc, không còn van xin. Cô bị cuốn vào cảm giác trống rỗng, mỗi ngày trôi qua như một cơn ác mộng. Lớp học biến thành sân khấu của sự bạo lực, với cô là nạn nhân cô đơn phải chịu đựng mọi đau đớn.
Mathilde Monnet đã từng suy nghĩ về cái chết, nhưng có lúc một cái nhìn nhận ra sự thấu hiểu từ người khác đã giúp cô nhận ra hy vọng trong cuộc sống.
Trong khi bạo lực ngày càng gia tăng, Mathilde không ngần ngại phản kháng. Từ việc gửi email phản đối, viết blog đến việc tố cáo, cô đã dám đứng lên chống lại sự bất công.
Tuy nhiên, quá trình tố cáo không hề dễ dàng. Người lớn không chỉ không can thiệp mà còn làm tăng thêm nỗi sợ hãi của Mathilde.
Bạo lực học đường vẫn tồn tại do sự thờ ơ, dung túng và tránh né của người lớn.
Tình trạng bạo lực học đường ngày càng leo thang, những con số thống kê trong cuốn sách Marion, mãi mãi tuổi 13 sẽ làm chúng ta bất ngờ:
“Theo dữ liệu chính thức mới nhất (tại Pháp), 10,1% học sinh đã từng bị quấy rối, 7% là trường hợp nghiêm trọng hoặc rất nghiêm trọng, tức là mỗi 16 học sinh có 1 em bị quấy rối nghiêm trọng. Con số này khiến người ta phải kinh ngạc: 10% trong số 12 triệu em học sinh, nghĩa là hơn 1 triệu em thay vì đổ mồ hôi trên bài tập, chúng phải đối mặt với việc bị xúc phạm hoặc chế giễu. Hơn nữa, có nửa số em bị chửi rủa, 39% bị gán biệt danh ác ý, 36% bị xô đẩy, 32% bị cô lập, 29% bị chế giễu vì thành tích học tốt, 19% bị đánh đập, 5% bị hành hung hoặc cưỡng bức…”
Tình hình này đã cướp đi những ước mơ của tuổi thơ của biết bao đứa trẻ như Mathilde. Cuốn sách của Mathilde chính là lời kể cảm động nhất về quãng thời gian đầy cay đắng. Mathilde và nhiều đứa trẻ khác bị bạo lực như cô, không có bạn bè, không có niềm vui ngây thơ như những đứa trẻ khác. Bạo lực học đường đã lấy đi tất cả từ chúng. Nhưng Mathilde, cô có ước mơ. Còn những đứa trẻ khác, có ai còn giữ lại được ước mơ không?
Mathilde, cô bé khiến tôi nhớ đến các nhân vật trong bộ phim All About Lily Chou Chou của đạo diễn Shunji Iwai, Nhật Bản. Ở đó, các nhân vật như Yuichi Hasumi, Tsuda và Kuno đều phải chịu đựng sự bắt nạt từ bạn bè. Những cảm xúc của họ đều được thể hiện qua âm nhạc của Lily Chou Chou. Đó là thế giới âm nhạc bao quanh họ, giúp họ trốn chạy khỏi nỗi đau đớn và tuyệt vọng.
Trong những lúc tuyệt vọng nhất, Mathilde dựa vào giấc mơ để tạo ra một thế giới khác, để giảm bớt nỗi đau của mình. Từ những giấc mơ đó, cô bắt đầu sự nghiệp viết của mình, với tâm trạng nặng nề, và từ đó, cô viết mãi mãi: “Viết cho đến khi nỗi đau tan biến, cảm giác đau khổ qua đi và niềm vui trở lại”.
Cô đã vượt qua tuổi 13, 14 và bước vào lớp 10. Tương lai đang rộng mở trước mắt, là một cuộc sống mới. Cô đã trở nên mạnh mẽ hơn, và cô vẫn tiếp tục viết, với sự chiến đấu “Tôi dành cuộc chiến của mình cho những người sống sót”.
Sự sống của tôi không kết thúc trong nỗi tuyệt vọng như Marion, hoặc như rất nhiều đứa trẻ khác. Sự sống của tôi là một cuộc đấu tranh, là một lời kêu gọi cho hàng triệu đứa trẻ khác, hay là một nguồn động viên cho những tâm hồn trẻ thơ từng trải qua đau đớn vì bị đè nén.
Nguồn: Zing.vn