Sự kiện kinh hoàng
là tập thứ hai trong loạt sách tâm lý tội phạm xuất sắc của tác giả Lôi Mễ, người được giới trẻ Trung Quốc ngưỡng mộ và gọi là “thầy”. Với phong cách viết súc tích và chuyên sâu về tội phạm, tác giả, một cảnh sát, đặc biệt tạo nên sự nổi bật khi mô tả về cái chết qua góc nhìn của một nhà pháp y.
Nếu bạn lần đầu tiên biết đến cuốn sách này, hãy bắt đầu với “Độc giả thứ 7” để theo dõi hành trình của Phương Mộc, từ một sinh viên bình thường đến một chuyên gia tâm lý tội phạm xuất sắc trong loạt truyện 5 tập này. Anh ta được biết đến với biệt danh “Quái vật”, như tác giả viết, “Tôi là quái vật, và tôi hiểu điều đó”.
Vụ án đầu tiên, nguồn cơn của tội ác: Quỷ hút máu
Thực ra, “Sự kiện kinh hoàng” bắt đầu bằng sự giới thiệu của một viên cảnh sát về nhân vật Phương Mộc cùng một đồng nghiệp. Vụ án mở màn không phải là “Cưỡng hiếp cả thành phố” nhưng chỉ là một phần nhỏ của một câu chuyện lớn hơn, thực tế và hấp dẫn hơn: Quỷ hút máu.
Thực chất không có gì kinh khủng cả, chỉ là một tên sát thủ thích giết người bệnh hoạn. Không phải cướp tài sản như những loại tội ác thông thường, hắn giết nạn nhân, mổ xác ra và uống máu tươi! Kinh dị nhưng là sự thật, đến một người đã quen với tội ác như Phương Mộc cũng phải chạy ra nhà vệ sinh nôn thốc vì quá ghê tởm với hiện trường mà tên sát nhân để lại. Cuối cùng, tại sao kẻ mang tâm lý biến thái này lại phải làm điều đó, và liệu rằng hắn có bị trừng trị kịp thời?
Vụ án nhanh chóng kết thúc, với sự chiến thắng nghiêng về thám tử tài năng. Không có gì quá bất ngờ. Nhưng, vào những giây phút cuối cùng, khi Phương Mộc được cảnh sát vinh danh tài năng ngay tại trường, nơi anh đang theo nghiệp nghiên cứu sinh, lại là nguồn gốc của mọi tai họa sau này. Có thể nói đây là thời điểm Đề thi đẫm máu ra đời. Và không ai khác, chính Phương Mộc là người đã gián tiếp tạo ra kẻ ác nhân đó, dù chỉ là vô ý mà thôi
Tội phạm đáng sợ nhất, là tội phạm có tri thức
Mô típ tội phạm thiên tài và thám tử lừng danh đấu trí với nhau không còn xa lạ trong truyện trinh thám. Nhưng người Trung Quốc luôn có cách thể hiện thành những bi kịch không thể tránh khỏi. Hung thủ của loạt án mạng giết người hàng loạt tưởng như không liên quan gì đến nhau, lại đáng sợ và lạnh lùng đến thế. Không thể phủ nhận tài năng của hắn, ngang bằng, hay thậm chí là vượt mặt Phương Mộc.
Đề thi đẫm máu bắt đầu với lời thách đấu, là ngôi sao năm cánh trên cửa, sau đó là vụ án đầu tiên, một thủ môn của đội bóng bị giết ngay và xác xuất hiện ngay tại sân, mất luôn một bàn tay bị cắt không thương tiếc. Với cách diễn đạt tỉ mỉ của một nhân viên pháp y lạnh lùng, Lôi Mễ đưa người đọc vào một cuộc chiến đầy chết chóc, nhưng lại có vẻ rất thực tế, dường như chúng ta là những người trong cuộc, đang theo dõi từng nạn nhân, từng người từng người một bị giết hại dã man, và rùng mình với hiện trường mà hắn để lại
Tất cả cảnh sát đều biết một sự thật, tội phạm đáng sợ nhất không phải là những tên cướp bóc ở chợ, không phải là bọn lưu manh giết người cưỡng hiếp hay đánh nhau trả thù. Mà là loại có đầu óc, giết người xong mà vẫn nhởn nhơ và ung dung. Lôi Mễ mô tả chính xác loại tội phạm đó trong các tác phẩm của mình. Tên hung thủ này mỗi lần ra tay đều không để lại dấu vết, đã thế hắn còn để lại dấu hiệu cho vụ án tiếp theo, khiêu khích và đầy kiêu căng. Vậy động cơ của hắn là gì?
Hành trình của Phương Mộc, và sự kinh ngạc khi nhận ra mục tiêu của tên sát nhân
Vô tình bị cuốn vào vòng xoáy phá án cùng cảnh sát Thái Vĩ, nhưng độc giả đọc cuốn sách đều cảm nhận được nỗi buồn của Phương Mộc. Ám ảnh từ quá khứ vẫn ám anh, dù đã nhiều năm trôi qua. Nếu đọc qua “Độc giả thứ 7”, mọi người sẽ hiểu rõ hơn về lý do anh ấy buồn. Nỗi buồn “tớ sẽ bảo vệ cậu” rồi biến mất với hình ảnh người yêu bị giết, mà kẻ thủ ác không ai khác lại do chính Phương Mộc tạo ra, một người mà anh ta tin tưởng. Có nỗi buồn nào đau đớn hơn thế!
Phải mất một khoảng thời gian, Thái Vĩ mới thuyết phục được nhà tội học thiên tài truy bắt hung thủ. Và Phương Mộc kết luận những vụ án kinh hoàng đó là do một người tạo ra. Đến cuối cùng, anh bất ngờ khi biết được, dường như tác giả của những án mạng kia “đang cười và thách thức anh”.
Bể bơi số 6, chết chóc và Đề thi cuối cùng
Khi nạn nhân số 6 đã ra đi, gần như hung thủ đã lộ diện. Và lúc này thì tất cả mọi người đều biết gã là ai. Nhưng, kẻ thủ ác này tự xưng là “thầy” của Phương Mộc, hắn tự tin tạo ra Đề thi, nơi kẻ thắng kẻ thua sẽ được xác định bằng số 7. 7 câu hỏi và Phương Mộc đã thua tới 6 lần. Lần cuối cùng, hung thủ có thể kết thúc được không?
7 câu hỏi trong Đề thi đẫm máu
Tính tế của Lôi Mễ là kết hợp câu chuyện nhỏ vào một bức tranh lớn. Trong khi cảnh sát và thạc sĩ tâm lý Phương Mộc vẫn đấu tranh với “đề thi” của kẻ thủ ác, trên giảng đường, một lần nữa lại xuất hiện 7 câu hỏi tương đương với một bài thi khác, bài thi dành cho chuyên gia tội phạm học. Bài thi là biểu tượng cho một “đề thi” lớn!
Đoạn trích sau được lấy từ chương 27 của cuốn sách, tiết lộ một vài bí mật, có thể làm mất đi sự tò mò của độc giả (nếu bạn là fan của trinh thám và chưa đọc cuốn sách này, bạn có thể bỏ qua từ đây).
“Tôi có một số câu hỏi trắc nghiệm về IQ. Nghe nói đây là câu hỏi trắc nghiệm tâm lý mà Cục điều tra liên bang Mỹ đã thực hiện với một số tù nhân có tâm lý dị thường, đáp án của cuộc trắc nghiệm trùng khớp một cách đáng ngạc nhiên, chứng tỏ tâm lý của những người này khác biệt so với người bình thường. Các em có thể trả lời đúng bao nhiêu câu, có thể có người có thiên phú về tội phạm đấy.” Tôn Phổ mỉm cười, nhắm mắt lại.
Các sinh viên hào hứng đồng thanh, mỗi người đều cảm thấy có tâm lý dị thường là một điều rất “cool”.
Câu hỏi đầu tiên: Vào một ngày, có một kỹ sư đã từng đi Nam Cực công tác, đang ăn thịt trong nhà, cảm nhận mùi vị rất lạ, hỏi vợ đây là thịt gì? Vợ trả lời là thịt chim cánh cụt. Người kỹ sư im lặng một lúc, sau đó nhấc dĩa đưa vào miệng. (Các sinh viên phát ra tiếng kêu kinh ngạc). Câu hỏi của tôi là: “Tại sao?”
Thì ra là vậy, Phương Mộc thầm nghĩ.
Cách đây một năm, Phương Mộc đã từng đặt ra một số câu hỏi này, vì hiếu kỳ, cậu đã cố gắng tìm hiểu đáp án. Với tổng cộng 7 câu hỏi, Phương Mộc đã trả lời đúng được 5 câu. Kết quả của cuộc trắc nghiệm cho thấy rằng, Phương Mộc có xu hướng tâm lý dị thường khá cao. Hầu hết sinh viên trong lớp chưa từng nghe về những câu hỏi này, họ cùng nhau thảo luận, làm cho lớp học trở nên ồn ào như chợ, nhưng không ai trả lời đúng. Sau đó, Tôn Phổ tiết lộ đáp án: Người kỹ sư đó đã từng gặp nguy hiểm ở Nam Cực, có một người đồng sự đã chết, sau đó ông ta cùng nhóm của mình sống sót nhờ ăn một loại thịt gọi là chim cánh cụt, và họ đã cố gắng cho đến khi nhân viên cứu hộ đến. Chỉ sau khi nếm mùi vị thực sự của thịt chim cánh cụt, họ mới nhận ra rằng thịt mà họ đã ăn là của người đồng sự đã chết.
Lúc này, các sinh viên mới hiểu được, một số người có vẻ như muốn nôn mửa, nhưng phần lớn sinh viên đều rất hào hứng với các câu hỏi tiếp theo.
Câu hỏi thứ hai: Một người đàn ông mắc bệnh kinh niên, điều trị tại bệnh viện và đã khỏi hoàn toàn. Nhưng trên đường về quê, anh ta bất ngờ bắt đầu kêu khóc, sau đó trở nên điên cuồng và tấn công những hành khách khác trên tàu, rồi tự nhảy ra ngoài cửa sổ và bị cuốn vào bánh xe tàu, chết thảm. Tại sao?
Các sinh viên bắt đầu thảo luận sôi nổi. Thầy Tôn đặt tay sau lưng, đi lang thang trong lớp, liên tục phủ nhận các đáp án của sinh viên. Cuối cùng, một học sinh trai trả lời đúng: Bệnh kinh niên của người đàn ông là bệnh mù. Sau khi khỏi bệnh, anh ta đã kỳ vọng sẽ có thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng khi đoàn tàu đi qua đường ngầm trong đêm tối, anh ta nhầm tưởng rằng căn bệnh cũ của mình tái phát, khiến anh ta quá tuyệt vọng và tự tử.
“Rất tốt, cộng thêm 10 điểm vào điểm hàng ngày.” Thầy Tôn dẫn đầu vỗ tay. Lần này, đã khơi dậy tính tích cực của tất cả sinh viên. Học sinh được phần thưởng với gương mặt đỏ ngại ngùng ngồi xuống, những người khác vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ, căng mắt chờ đến câu hỏi tiếp theo.
Câu hỏi thứ ba: Một cặp nam nữ đang dạo bên hồ, cô gái vấp phải và rơi vào nước, cố giữa mình một lúc rồi chìm xuống. Người đàn ông hoảng sợ nhảy vào sông để cứu cô nhưng không thành công. Mấy năm sau, anh quay trở lại nơi tai nạn, thấy một ông già đang câu cá. Anh phát hiện rằng cá mà ông già câu lên không có rêu phong. Ông già giải thích: Con sông này chưa bao giờ có rêu phong. Anh ta không nói gì, nhảy xuống sông tự tử. Tại sao?
Câu trả lời là: Khi cậu con trai nhảy xuống sông để cứu bạn gái, anh đã bị lầm tưởng rằng anh nắm vào một thứ giống như rong rêu, nhưng thực ra đó là tóc của cô bạn gái. Không có ai trả lời đúng.
Câu hỏi thứ tư: Một người đàn ông đâm đầu vào cát ở sa mạc và chết, bên cạnh là mấy chiếc va li hành lý. Trong tay nạn nhân cầm một nửa que diêm. Nguyên nhân là gì?
Câu trả lời là: Chiếc máy bay mà người này đang đi bị sự cố, một cái dù thiếu sót khiến mọi người phải rút thăm để quyết định số phận. Người này bốc phải nửa que diêm không có dù, và anh ta không thể thoát ra khỏi máy bay. Không có ai trả lời đúng.
Câu hỏi thứ năm: Hai chị em gái tham dự đám tang của mẹ. Trong đám tang, cô em gái bị hấp dẫn bởi một chàng trai đẹp trai và mất tích sau đó. Mấy ngày sau, cô em gái giết chết chị gái của mình trong bếp. Lý do là gì?
Câu trả lời là: Cô em gái đã phải lòng người con trai đó và mong muốn gặp lại anh ta. Nhưng cô biết rằng chỉ có thể gặp lại anh ta trong đám tang, vì vậy cô đã tự tạo ra một tang lễ giả mạo. Một cô gái trả lời đúng câu hỏi này.
Câu hỏi thứ sáu: Trong đoàn xiếc có hai người lùn, một người bị mù. Một ngày, ông chủ nói với họ rằng đoàn chỉ cần một người lùn. Cả hai đều muốn giữ lại công việc để kiếm sống. Kết quả là sáng hôm sau, người lùn mù tự sát trong phòng của mình. Phòng có đồ gỗ và mẩu gỗ thừa nằm dưới đất. Tại sao?
Đáp án: Người lùn kia lúc người lùn mù ngủ, đã lẻn vào phòng anh ta, cưa tất cả chân đồ gỗ xuống. Người lùn mù tỉnh dậy, phát hiện những thứ anh ta chạm vào đều thấp hơn, tưởng rằng mình đã cao lên qua đêm, tuyệt vọng và tự tử. Không ai đoán đúng.
Thời gian trôi qua, bầu trời bên ngoài đã tối đi.
Câu hỏi cuối cùng: “Tôn Phổ giơ ngón tay trỏ lên môi, phòng học im lặng, “Đây có thể là câu hỏi khó nhất, nên mọi người phải nghe thật nghiêm túc, suy nghĩ thật nghiêm túc, đừng dễ dàng đưa ra kết luận”.
Ai nấy đều chăm chú gần như nín thở.
“Có một người sống ở một căn nhà nhỏ trên đỉnh núi”. Giọng thầy Tôn trầm xuống, “Một đêm khuya, trời mưa như trút nước. Khi người đó trong căn phòng nhỏ, đột nhiên…”, thầy giơ cao giọng, mấy nữ sinh kêu lên, “Anh ta nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh ta mở cửa ra, nhưng không thấy ai. (Có tiếng cười nhẹ) Anh ta đóng cửa lại, đi ngủ. Nhưng mỗi lần mở cửa, không có ai. Sáng hôm sau, người ta phát hiện thi thể ở chân núi.”
Thầy Tôn dừng lại một chút, “Người này chết như thế nào?”
Các sinh viên thể hiện sự nghiêm túc hơn sau lời nhắc nhở của thầy Tôn, tranh luận với sự hăng say và cẩn trọng. Thầy Tôn khích lệ học sinh cẩn thận với việc cung cấp câu trả lời.
Phương Mộc đã biết đáp án từ trước, nhưng vẫn cảm thấy rung động trước sự huyền bí của thầy Tôn. Anh cảm thấy bàn tay của thầy đặt lên vai mình, và khi nhìn lên, anh bắt gặp ánh mắt của thầy.
Ánh mắt của thầy Tôn lúc đó đầy ý nghĩa, mặc dù cười, nhưng ẩn sau đó là một sự lạnh lùng. Cảm giác này khiến Phương Mộc rung động.
Bàn tay của thầy đặt lên vai Phương Mộc, khiến cậu cảm thấy run lên. Thầy Tôn nói nhẹ nhàng, “Câu hỏi cuối cùng, liệu bạn có đoán được không?”
Chúng ta đều giống nhau!
Kết thúc của kẻ sát nhân trong cuộc thi giống với kẻ giết người hàng loạt ở vòng đầu tiên. Nhưng mỗi cái chết lại có điều khác biệt: một là tai nạn không may, một là kế hoạch được Phương Mộc vạch ra với sự may mắn. Từ nạn nhân, anh trở thành người kiên cường và lạnh lùng hơn.
Kẻ xấu trong 'Độc giả thứ 7' đã làm Phương Mộc mất ngủ vì ác mộng và mơ thấy người chết.
Người thầy đã tạo ra 'Đề thi đẫm máu' cuối cùng cũng chữa lành được căn bệnh tâm lý của Phương Mộc, mặc dù kết quả có thể không ai đánh giá được là buồn hay vui. Cái hay là màn Vĩ thanh để lại nhiều dư âm cho độc giả suy ngẫm.
Dù thế nào đi nữa, hành trình phá án của Phương Mộc chỉ mới bắt đầu.
Nguồn: reviewsach.net