Đã từng lúc, mình luôn mường tượng về cuộc sống sau này của mình, khi ấy, mình thường lẩn tránh suy nghĩ về sự ra đi.
Mình lo lắng về sự yếu đuối của ba mẹ khi già đi trong tương lai.
Mình lo sợ nếu người mình yêu thương không còn bên cạnh mình nữa thì sẽ ra sao?
Mình từng không đủ dũng cảm để đối diện với khái niệm về cái chết như vậy.
Nhưng một lần có cuốn sách “Không Sinh Không Diệt Đừng Sợ Hãi” của Thiền Sư Thích Nhất Hạnh nói về nỗi lo sợ mất đi người thân như này: “Khi chúng ta còn nhỏ, không ai ngờ rằng một ngày nào đó mẹ sẽ ra đi. Nhưng khi lớn lên, chúng ta đều phải đối diện với sự thật đó. Nếu bạn biết tu tập, thì khi đến lúc chia ly, bạn sẽ không phải đau đớn quá nhiều. Bạn sẽ nhận ra rằng mẹ vẫn sống mãi trong trái tim bạn.”
Một người khác mà Đức Phật đã dạy là Patacara. Tình hình của Bà này còn bi đát hơn nữa. Trong thời gian ngắn, Bà mất cả hai đứa con, chồng, anh em, cha mẹ và tất cả của mình. Đau đớn đến mức Bà hầu như mất trí, Bà đã điên cuồng chạy như điên trên đường phố cho đến khi gặp Đức Phật. Đức Phật đã giúp Bà trở lại bình thường bằng cách giảng giải cho Bà rằng cái chết là một phần tự nhiên của cuộc sống đối với mọi người.
Rất tiếc, chúng ta chỉ là những con người phàm trần, không thể hiểu sâu sắc về sự không thường của cuộc sống. Nhìn nhận cái chết cũng là một phần của sự học hỏi của mỗi người đấy chứ!
Điều này được mình nhận ra khi đọc cuốn sách “Vẻ đẹp của những điều còn lại”. Sử dụng một chủ đề nhạy cảm, tác giả Steve Leder đã kể về những trải nghiệm cá nhân về cái chết mà ông đã trải qua. Những câu chuyện và triết lý đó giúp chúng ta đánh giá cao cuộc sống, thấu hiểu sự không thường của cuộc sống, để từ đó chấp nhận cái chết như một phần của hành trình.
Theo ông,
'Cái chết khiến chúng ta phải buông bỏ thân xác. Các Phật tử dành cả cuộc đời để suy niệm, thiền định để hiểu sâu sắc về sự không thường. Nhưng với phần lớn chúng ta - và có lẽ cả với họ - việc đối mặt với một thân xác đã chết đem lại cảm giác đau đớn, sợ hãi và kỳ lạ, dù là giữ nguyên trạng thái hay chỉ còn là tro bụi, về đất hoặc tan biến trong không khí.
Chúng ta không chỉ là thân xác, chắc chắn rằng chúng ta còn nhiều hơn thế. Chính sự không thường của thân xác cho thấy sự vĩnh cửu của linh hồn. Vật lý học cho ta biết rằng năng lượng không bao giờ mất đi, chỉ đơn giản là chuyển đổi từ một dạng sang dạng khác.
“Tôi cảm nhận điều này rõ nhất khi đối mặt với một xác chết, một khoang rỗng đã mất đi sự sống, nguồn năng lượng mà chắc chắn đã chuyển hướng tồn tại ở nơi khác.” (Trích từ cuốn sách “Vẻ đẹp của những điều còn lại”)
Sau khi suy nghĩ về những điều đó, mình nhận ra rằng cái chết không còn là mối đe dọa mà thực sự là một trải nghiệm, nó thúc đẩy mình hướng tới việc phát triển phẩm hạnh và sống một cuộc sống không sợ hãi hơn.
Còn bạn, bạn nhìn nhận về cái chết như thế nào?