Thỉnh thoảng, người ta hành động ác bằng một tâm hồn thiện lương. Người ta làm điều không đúng dựa trên những lý do đúng đắn. Và đến khi gan sắp ngừng đập, người ta mới nhận ra mọi thứ không ý nghĩa.
(Khu vực nghỉ ngơi)
“Việc dọn dẹp nhà cửa là công việc hàng ngày, hàng tuần; nhưng cuối năm, nó dường như trở thành một thói quen với nhiều người. Đó là lúc bạn sắp xếp lại kệ sách của mình, và năm nay, bạn quyết định sắp xếp theo kích thước, kệ sách gọn gàng, mỗi ngăn cho một loại nhưng lại không hợp lý về nội dung. Năm sau, bạn chuyển sang sắp xếp theo thể loại, văn thơ cùng văn thơ, khoa học với khoa học, nhưng vẫn có quá nhiều cuốn không rõ chuyên mục. Trong quá trình sắp xếp, bạn cảm thấy muốn đọc từng cuốn để cảm nhận chúng, làm cho chúng không còn lạ lẫm. Có những cuốn sách khiến bạn cảm thấy xúc động, như lời dở khóc dở cười trong “Cho em, và những ngày tháng hạnh phúc nhất đời người dưới mái trường cùng bầu trời trong xanh…”, chữ viết tinh tế và sâu lắng của một chàng trai dưới bóng cây trường và làn gió nhẹ nhàng đang thổi trong mái tóc! Tóm lại, là những trải nghiệm dễ thương đấy. Bạn dọn dẹp và bắt gặp những kỷ niệm đáng nhớ của mình, khiến bạn nhớ nhung và xúc động. Mọi thứ lặp lại mỗi năm, và đôi khi bạn tự hỏi, nếu không có những khoảnh khắc như thế này, cuộc sống có lẽ sẽ vô vị hơn. Nhìn lại quá khứ, bạn chỉ biết mỉm cười và thầm nghĩ nếu có thể quay lại.
(Khi việc dọn dẹp tiếp tục)
“Vị trí của người phụ nữ không thể đo lường bằng thời gian họ dành ở đó. Vị trí của họ phải là nơi mà mỗi phút giây đều trôi qua êm đềm trong trái tim họ!”
(Nơi mà phụ nữ thường thích ngồi)
“Người cao tuổi, sau những trải nghiệm đời sống, thì giấc ngủ êm đềm nhất cho họ chính là thành công của thế hệ sau, là không khí ấm áp riêng biệt của từng gia đình. Một người già, ngủ và rời đi với bình yên trong ngôi nhà của mình, và phải đợi đến nhiều ngày sau mới có người nhận ra họ đã ra đi. Dù có chật hẹp một chút, có thể không thoải mái và khó chịu, nhưng ra đi trong vòng tay yêu thương của con cái, thì các ông bà mới có thể nở nụ cười.”
(Góc hiếu khách)
“Người ta nói, đàn ông là căn nhà, đàn bà là ngôi nhà; đàn ông xây dựng, đàn bà tạo dựng! Như hai tam giác đồng dạng, đàn bà và ngôi nhà thuộc cùng một góc, góc của tình yêu. Từ đó, sự sống trỗi dậy, từ đó, ngọn lửa ấm áp lan tỏa khắp ngôi nhà.”
(Từ đó, sự sống bùng nổ)
“Khi không biết ngày mai sẽ ra sao, hãy sống hôm nay vui vẻ và học cách tha thứ. Cuộc sống không nặng nề khi chúng ta biết cười và tha thứ.”
“Hãy lưu giữ những khoảnh khắc đẹp của bầu trời đêm hôm nay, để nhớ những ngày ấm áp sau này.”
(Ghi chú cho con trước năm mới)
“Dù đã có tuổi đời nhưng không nên mãi chỉ nhìn ngắm mình qua kính cửa sổ cuộc sống. Hãy sống vui vẻ và học cách làm những món mới để không phải hối tiếc sau này.”
“Đừng ngồi đó chờ đợi mãi mà hãy hành động và khám phá thế giới xung quanh. Cuộc sống không nên bị hạn chế bởi những thứ ta không biết làm được.”
(Một điều mãi mãi)
“Những chiếc lá của bà vẫn thơm, mang theo hồi ức từ tuổi thơ đến tận bây giờ và cả cho những ngày mai. Họ vẫn thơm dù ở trong hành trình của ông trở về.”
“Nhớ ngày bà gửi anh rể tôi đi hái lá tràm khuynh diệp. Cả nhà cảm nhận mùi thơm đó, nhất là khi ông tôi ra đi và chúng tôi lót lá dưới mộ ông.”
“Hồi đó nhà tôi thơm mùi khuynh diệp, cảm xúc đặc biệt khi tất cả đều bị mê hoặc bởi hương thơm đó, đặc biệt là khi ông tôi ra đi và chúng tôi sử dụng lá đó để lót dưới mộ ông.”
“Bây giờ tôi tự hỏi liệu cuộc đời mình có phúc như ông không? Hành trình của mỗi người dài lắm, liệu có ai lo lắng cho sự êm ái và thơm tho của tôi như bà đã lo cho ông không?”
(Hương thơm của những chiếc lá)
“Tình yêu không thể đẹp mãi hoặc rời bỏ hoang hoải, không thể luôn tỉnh táo hoặc ngơ ngác. Chỉ có hai người trong đó hiểu rõ nhất. Nếu hạnh phúc, hãy chăm sóc và nuôi dưỡng bằng trái tim chân thành. Nếu không, hãy để lại và bước tiếp. Nhưng cũng nhớ, không ai biết chắc chắn rằng tình yêu hoàn mỹ sẽ đến trong tương lai; bởi tình yêu, đôi khi chỉ mang tính chất may rủi.”
(Về tình yêu)
“Ông tôi, một thợ mộc tài năng. Ông và bà tôi bắt đầu từ một cái tủ thờ mà ông làm. Tình yêu của họ đã nuôi sống một gia đình đông con, mạnh mẽ và hạnh phúc.”
“Tôi nhìn thấy tình yêu của ông bà trong những hành động nhỏ như việc ông làm hai cái áo quan cuối cùng cho họ. Mọi thứ đều được chạm khắc tỉ mỉ, tự tay từng chi tiết nhỏ. Đó là biểu hiện tuyệt vời của tình yêu và sự gắn bó.”
“Khi ông quyết định nghỉ, ông tôi làm hai chiếc áo cuối cùng cho ông và bà, tự tay tạo ra một tác phẩm đẹp mắt và ý nghĩa. Đó là cách ông chứng tỏ tình yêu và sự quan tâm của mình đến gia đình.”
“Mọi thứ đến cũng sẽ đi. Ông đi trước, bà sau. Sau 20 năm, bà cũng ra đi. Tôi và anh rể nói chuyện bên nhau, nhìn bà ra đi. Anh nói anh thấy may mắn khi được làm rể nhà này. Bà sống hạnh phúc bên ông suốt đời, và cũng ra đi trong chiếc áo quan ông tự làm. Một tình yêu đẹp đến như vậy, chắc chắn đã trải qua nhiều biến cố!”
(Kỷ niệm ông bà)
Trích từ: “Đêm Nay Con Có Mơ Không? – Tác giả: Gia Hòa
Nguồn: https://goo.gl/72nLn9