Tháng 04 năm 1992, một người đàn ông trẻ tuổi từ một gia đình giàu có đi nhờ xe đến Alaska và đi một mình vào chốn hoang dã phương Bắc Mt. McKinley.
Into The Wild.Ngay sau khi tốt nghiệp cao đẳng năm 1991, McCandless đã đi lang thang khắp miền Nam và Tây Nam. Tại sa mạc Mojave, anh để lại chiếc xe, tháo biển số, và đốt sạch tiền bạc của mình. Anh sẽ đặt cho mình một cái tên mới, Alexander Supertramp, và, khi không còn đối mặt với những rào cản về tiền bạc, anh sẽ - lần đầu tiên - được đắm mình trong những gì tinh túy nhất của cuộc sống, những trải nghiệm chưa được lọc bởi sân si mà thiên nhiên ban tặng cho chúng ta. Rời xa bố mẹ và em gái của mình, anh biến mất vào thiên nhiên.
Bạn đọc ban đầu có thể gặp khó khăn để đồng cảm với Christopher Johnson McCandless, người đàn ông trẻ đã qua đời bí ẩn tại vùng hoang dã Alaska mà John Krakauer đã kể đầy cảm động trong cuốn sách của mình, Into The Wild.
Khi câu chuyện về McCandless được tiết lộ trên từng trang giấy, dường như anh đã đang cảm thấy thiếu thốn về lương thực, trang thiết bị và cả ý tưởng về đi đâu, làm gì sau khi anh vẫy tay chào tạm biệt với người lái xe đã đưa anh đến Alaska, trước khi anh bước vào rừng ngày 28 tháng 04 năm 1992. Thêm vào đó, lý tưởng đã dẫn dắt anh vào cuộc phiêu lưu đầy chết chóc này trở nên vừa thiếu sót vừa mơ hồ, nó cuốn anh vào với những từ ngữ như 'những con người vật chất' và mong muốn 'cách mạng hóa cuộc sống và bước vào một thế giới trải nghiệm hoàn toàn mới,' cùng với những lời khẳng định rỗng tuếch mà những tác giả/triết gia như Tolstoy, Thoreau và Jack London đã khiến anh mê muội.
Điều khó chấp nhận nhất có lẽ là việc McCandless từ chối tiết lộ nơi anh ở với gia đình yêu thương sau khi anh tốt nghiệp từ trường Đại học Emory năm 1990 và ngay lập tức bắt đầu cuộc hành trình tự cao tự đại của mình. Trong cuốn sách, tác giả Krakauer cũng không cung cấp phân tích nào về những nỗi đau tâm lý mà nhân vật chính có thể đã trải qua.
Nói một cách ngắn gọn, ít nhất là trong những trang đầu của Into The Wild, nhiều độc giả cùng chia sẻ sự tức giận khi đọc bài báo của tác giả Krakauer trên tạp chí Outside, nguồn cảm hứng cho cuốn sách này. Một cư dân Alaska đã viết thư cho tác giả: 'Mặc dù tôi cảm thông với gia đình của anh ấy, nhưng tôi không thể đồng cảm với chính anh ấy. Một sự ngu muội có chủ ý... sự không tôn trọng đất đai này, và đã thể hiện rõ ràng sự kiêu ngạo vô ích tương tự như vụ tràn dầu Exxon Valdez tại Alaska -- chỉ là một trường hợp khác về những người đàn ông thiếu chuẩn bị, tự tin quá mức và vụng về, phá hoại mọi thứ vì họ thiếu sự khiêm tốn cần có. Mọi thứ đều phụ thuộc vào mức độ của từng con người.'
Tuy Krakauer đã sẵn lòng phơi bày những sai lầm của nhân vật chính, ông cũng đã tạo ra một tác phẩm tuyệt vời có thể khiến độc giả suy nghĩ đến giây phút cuối cùng. Dù viết về vô số khiếm khuyết của nhân vật chính, ông cũng để lại vài dấu hiệu cho thấy có điều gì đặc biệt về câu chuyện này. Ông viết qua góc nhìn của những người gặp gỡ McCandless trong cuộc hành trình của anh để mô tả anh là một người thông minh, lạ lùng và đáng yêu đến mức nào.
Tác giả mô tả những người đi trước McCandless, những người có ước mơ leo núi cao, khám phá những vùng đất bị bỏ hoang hoặc có những yếu tố dũng cảm và vị tha. Krakauer giới thiệu trong từng chương của mình và phần đề tựa với những trích dẫn văn học về hoang dã, những trích dẫn này có liên quan đến những trải nghiệm mà McCandless có thể đã trải qua.
Bạn tin rằng giọt nước làm tràn ly của bạn có nghĩa gì không? Và bạn 'tràn' ở phía trong hay phía ngoài ly? Đây cũng là một kỹ năng của tác giả, tái tạo lại cuộc sống và cái chết của McCandless, kỹ năng này làm chứng cho sự nghệ thuật của việc sắp xếp các mảnh ghép của cuộc sống cho tới khi mảnh cuối cùng rơi vào vị trí của nó trên bàn ghế cuối cùng. Đó là phần cuối cùng bí ẩn và đầy ý nghĩa.
Hai trong những chương đầy cảm động nhất của tác phẩm là hai chương mà tác giả kể về lý do tại sao ông đặc biệt kết nối với nhân vật chính như vậy. Trong hai chương đó, Krakauer kể rằng ông cũng đã từng là một cậu bé trẻ cứng đầu của một người cha yêu thương nhưng cũng nghiêm khắc, và cách ông thể hiện sự cứng đầu đó bằng cách đắm mình vào thiên nhiên.
Chính xác là, ông quyết định mạo hiểm vào vùng hoang dã của Alaska và leo lên một ngọn núi, ngọn Devil's Thumb, qua một con đường mà trước đây chưa ai từng chinh phục. Những gì diễn ra sau đó là một trải nghiệm kinh hoàng của cuộc phiêu lưu tuyệt vọng này, với những đoạn văn tuyệt vời nhất trong lịch sử văn học về leo núi.
Trạng thái như mê mải chiếm lĩnh cả sự nỗ lực của bạn; việc leo núi trở thành một giấc mơ sáng sủa,
Giờ trôi qua như phút chốc. Mọi bỡn cợn của cuộc sống hàng ngày -- những lỗi lầm của lương tâm, những hóa đơn chưa thanh toán, những cơ hội đã bị làm hỏng, bụi dưới ghế sofa, những ước mơ bị giam giữ không thoát ra -- tất cả đều tạm thời quên đi, bị đẩy ra khỏi tâm trí bởi sự sáng suốt mạnh mẽ của mục đích và bởi sự nghiêm túc của nhiệm vụ phía trước.
Không giống như McCandless, tác giả đã sống sót sau cuộc phiêu lưu điên rồ đó, dù theo quan điểm của Krakauer thì ông cũng không xứng đáng để tiếp tục sống. Từ kinh nghiệm của mình, tác giả rút ra kết luận: 'Thời kỳ thanh xuân của tôi, cái chết vẫn còn là một khái niệm trừu tượng như hình học hay hôn nhân. Tôi không trải qua nỗi kinh hoàng hay sự tàn bạo mà cái chết mang lại cho những người xung quanh.'
Hơn nữa, 'việc tiếp cận các hành vi mạo hiểm là một phần của văn hóa và tâm trạng của chúng ta,' Krakauer viết. 'Chúng ta có thể hiểu những hành động mạo hiểm khi còn trẻ như cách chúng ta dần thích nghi với chúng, như một loại hành vi đã thấm vào gen của chúng ta. McCandless, khác biệt chỉ là anh ta đã đưa hành vi đó lên tới mức cực đoan.'
Tác giả Krakauer đã vượt qua những ham muốn mạo hiểm, nhưng Candless dường như cũng bắt đầu có những ý định tương tự. Tino không muốn tiết lộ quá nhiều chi tiết về câu chuyện, nhưng bạn đọc có thể suy đoán rằng cuối cùng Candless cũng muốn rời khỏi hoang dã và định cư. Nhưng đó là quá muộn. Trong những đoạn văn của Krakauer, hình ảnh này trở nên càng đau đớn hơn. Với tiền đề về sự kiêu ngạo, một loại định mệnh ngược lại, Into The Wild mang trong mình tinh thần bi kịch đích thực. Cuối cùng, tác giả Krakauer đã biến câu chuyện về một kẻ lạc lối vào rừng thành một tác phẩm hồi ký bi kịch và cảm động về khao khát của con người.
Chào từ Fairbanks! Đây là lần cuối bạn nghe từ tôi, Wayne. Tôi đã đến đây cách đây 2 ngày. Việc bắt xe ở vùng lãnh thổ Yukon rất khó khăn. Nhưng cuối cùng tôi cũng đã đến đây. Hãy trả lại tất cả thư tôi nhận được cho người gửi. Có thể sẽ mất rất nhiều thời gian trước khi tôi quay lại phía Nam. Nếu cuộc phiêu lưu này trở thành bi kịch và bạn không bao giờ nghe tin từ tôi nữa, tôi muốn bạn biết rằng bạn là một người tuyệt vời. Bây giờ tôi bước vào hoang dã.
Đây là bức thư McCandless gửi cho một người bạn vào ngày 27 tháng 04 năm 1992. Bốn tháng trước khi anh qua đời. Ước mơ của anh là sống trong hoang dã của Alaska, không liên lạc hoặc nhận sự giúp đỡ từ thế giới bên ngoài. McCandless tìm thấy một chiếc xe bus bỏ hoang dọc đường (xuất hiện trên hình bìa sách) và chiếc xe đó trở thành nhà của anh. Từ đó, anh bắt đầu tìm kiếm thức ăn và săn bắn. McCandless không có la bàn hoặc dụng cụ nào. Nếu không có người đàn ông tốt bụng đã cho McCandless đi nhờ xe trong chuyến đi cuối cùng của anh, có lẽ anh sẽ không còn một cặp giày. - Một thứ McCandless có rất nhiều, đó là SÁCH, sách của các tác giả: Henry David Thoreau, Boris Pasternak và Leo Tolstoy. Phong cách viết trong nhật ký của Chris cũng cho thấy anh đã bị ảnh hưởng lớn bởi văn chương của Jack London.
Tôi đã có một cuộc đời hạnh phúc và cảm ơn Chúa. Tạm biệt và Chúa phước cho bạn tất cả!
Đây là đoạn nhật ký ngày 12 tháng 08 năm 1992. McCandless cảm thấy sức khỏe của mình đang suy giảm và anh cảm thấy hồi kết đang gần kề. Trong ngày hôm đó hoặc vài ngày sau đó, anh qua đời. Ba tuần sau, một nhóm thợ săn tìm thấy thi thể của anh. Nếu McCandless còn sống, có thể anh đã được nhóm thợ săn cứu kịp thời.
Nguồn: