Trong cuộc đời này, ai có thể không lớn lên dưới bóng dáng của mẹ, nghe tiếng ru êm đềm, bên tai làn gió mát từ bàn tay mẹ, có ai có thể không chìm đắm trong giấc mơ với hơi thở nhẹ nhàng của mẹ, trong những buổi trưa hè nồng ấm. Trong cuộc sống này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai sẵn lòng đối mặt với khó khăn, sẵn sàng chia sẻ mọi điều ngọt ngào và đắng cay cùng con như mẹ… Những người cha mẹ, họ chưa bao giờ đặt ra yêu cầu gì cho con cái, vì với họ, chỉ cần thấy con hạnh phúc, vui vẻ là đủ. Còn chúng ta, những đứa con thì lại quá vô tâm, vô tư đến mức không nhận ra. Nhưng có lẽ, trong lòng cha mẹ, ta mãi mãi là đứa trẻ của họ…
Hãy dừng lại một lát, ngắm nhìn mái tóc bạc phơ của mẹ, nhìn thấy những nếp nhăn bên cạnh mắt cha…
Hãy nhớ lại những lời nói dối nhẹ nhàng của mẹ khi mẹ không khỏe, những lúc cha cảnh báo mà ta quá cứng đầu để nghe… Hãy nhớ lại những đêm thức khuya để học bài, mẹ vẫn đợi con trở về, mang theo cốc sữa, rồi đóng cửa, nhưng vẫn không yên lòng. Hãy nhớ lại những lúc cha ngồi bên cửa sổ đợi con, lo sợ nếu con trở về muộn sẽ xảy ra chuyện gì…
Chỉ một phút mỗi ngày, hãy nhìn lại những điều cha mẹ đã làm cho ta, rồi tự hỏi xem ta đã đáp lại như thế nào… Có thể, một ngày nào đó, khi ta muốn nói “Con yêu mẹ” nhiều hơn, thì có lẽ đã quá muộn…
Hãy trân trọng những khoảnh khắc đáng quý bên cha mẹ, đừng để phải hối tiếc khi nhận ra mọi thứ đã trôi qua quá nhanh. Bởi sẽ đến một ngày, khi ta khát khao được sự an lành bên cha, sự ấm áp trong lòng mẹ thì có lẽ đã là quá muộn…