Nguyễn Nhật Ánh được coi là nhà văn của tuổi thơ, ông có tài năng đặc biệt là khiến cho độc giả của mình hoài niệm về những kỷ niệm ngọt ngào nhất trong cuộc đời. Và tác phẩm Bồ Câu Không Đưa Thư không phải là ngoại lệ.
1. Buổi chiều ấy…
Câu chuyện gay cấn bắt đầu từ một buổi chiều, khi một lá thư bí ẩn xuất hiện dưới ngăn bàn của Thục – một cô gái nhẹ nhàng, hiền hậu. Nội dung của lá thư khiến Thục đỏ mặt ngay từ lúc đọc lời đầu tiên:
Xin chào, cho phép tôi giới thiệu. Tôi ngồi ở lớp buổi sáng, ngồi cạnh bạn ấy. Nếu không quá phiền, liệu bạn có thể viết cho tôi vài dòng không? Xin chân thành cảm ơn. Hy vọng sớm nhận được câu trả lời của bạn. Ký tên: Phong Khê.
Lá thư ngắn gọn như vậy thôi. Thục thường rụt rè và e thẹn. Cô ấy chưa từng gặp phải cách làm quen đột ngột như vậy bao giờ. Lúng túng một lúc, không biết phải làm sao, Thục nhẹ nhàng thở dài. Cô không biết có nên phớt lờ hay phải trả lời, và nếu trả lời thì phải viết gì. Trong lúc đang mải mê suy nghĩ, Thục bất ngờ giật mình khi nghe tiếng Cúc Hương đột ngột vang lên phía sau:
- Sao ngồi lặng thinh vậy, cô nương?
- À, à… tao đang học bài mà... Tao đang ôn lại bài hóa.
Khi nói, cô ấy vội vã quấn tờ giấy lại, che giấu trong lòng bàn tay. Nhưng không may, cô không thể qua mặt được 'chị đại' Cúc Hương. Biết rằng không thể giấu được, Thục buộc phải lộ ra tờ giấy nhàm chán trong tay. Chỉ cần lướt qua tờ giấy, Cúc Hương đã phát hiện ra:
- Ôi trời ơi, câu chuyện tình còn dữ vậy! “Cho mình làm quen với”, còn tỏa mùi hơn cả trình diễn của Vũ Linh trong ca cổ.
Khi đúng lúc đó, Xuyến bước vào lớp với cặp sách trong tay. Nó quét mắt xung quanh phòng học trước khi tiến lại gần chỗ của Cúc Hương và lấy tờ giấy từ tay cô. Trong khi Thục ngồi im lặng, Xuyến nghiền ngẫm lá thư một cách chăm chú. Một lúc sau, nó gật đầu bình luận: “Nội dung thư còn hài hước hơn cả trò kèn đám ma”, “Lời ký tên trân trọng nghe có vẻ như lời chia buồn, như muốn chia sẻ nỗi đau với gia đình...”. Thục định nói gì đó cho Xuyến thì bị nó “bắn rap” cho một trận.
2. Trò chơi giấu mặt
Sau một thời gian do dự, Xuyến quyết định 'đại diện' viết thư trả lời cho Phong Khê. Cúc Hương và Thục ngồi bên lề cười vỡ bụng, nhìn thấy cảnh Xuyến viết thư cứ như là một màn kịch vậy.
Gửi Phong Khê bé nhỏ, Chị cảm thấy rất ngạc nhiên khi nhận được lá thư từ bé. Có lẽ bé hơi quá mức ngây thơ, không phải là chúng tôi có tổ chức 'Câu lạc bộ làm quen' hoặc 'Tìm bạn bốn phương' mà bé biên soạn thư để đòi 'Kết bạn tâm tình'! Hơn nữa, với tuổi của mình, bé nên tập trung vào việc học hành, không nên vội vàng muốn kết bạn với những điều không cần thiết, vì nếu không có thể gặp phải những hậu quả không mong muốn. Chị muốn tặng bé một cây kẹo để bé mau lớn và nhớ phải tránh xa chị, không nên quấy rối chị nữa đấy! Tạm biệt bé!
Xuyến cười vui vẻ khi đặt lá thư vào ngăn bàn của Thục, sau đó nó cầm cây kẹo lên và tỏ ra hí hửng giống như “Phật Tổ đè Tôn Ngộ Không dưới núi Ngũ Hành” vậy. Ngày hôm sau, thường thấy mọi chuyện đã yên bình, nhưng không ngờ Phong Khê đã trả lời:
Người bạn thân mến, Mình thật lòng muốn kết bạn với bạn, không có ý đùa giỡn như bạn nghĩ đâu! Mình cũng không phải là “bé”. Về tuổi tác, có lẽ mình lớn hơn bạn một, hai tuổi. [...] Mình đã nhận được kẹo của bạn. Mình để dành chứ không ăn. Và gửi tặng món quà nhỏ gọi là đáp lại. Dù sao thì mình cũng muốn cảm ơn và thán phục bạn. Ký tên: Phong Khê.
Anh chàng này không tỏ ra giận dữ hay tức tối. Anh ta tỉnh bơ mà muốn tiếp tục kết bạn. Lại còn gửi một trái ổi to tướng nữa. Nhưng chỉ có một quả, cả nhóm không biết phải chia như thế nào để công bằng. Cãi cọ một lúc, họ quyết định để Hoàng Hòa - một anh chàng lớp trưởng, người luôn mơ mộng về Thục - làm trọng tài. Nhưng cách làm của anh ta cũng không làm hai cô gái này hài lòng. Cuối cùng, Xuyến quyết định viết thư cho Phong Khê đòi mỗi người một quả...
Phong Khê thật sự là một anh chàng nhanh nhẹn và đáng kinh ngạc. Ba ngày sau khi nhận được lá thư cuối cùng, ba trái ổi đã nằm trong ngăn bàn của Thục. Cô không khỏi ngạc nhiên, và cảm thấy xao xuyến trong lòng. Trong khi đó, Xuyến và Cúc Hương vui vẻ khen ngợi Phong Khê và thưởng thức ổi. Nhưng lá thư lần này lại được viết bằng thơ, vì thế họ phải trả lời cũng như vậy, nếu không sẽ bị xem là 'mít đặc văn chương', và Phong Khê sẽ cười cho thúi mũi! Trong số họ, không ai làm thơ, vậy nên ba cô gái phải nhờ Phán - nhà thơ của lớp. Cậu được gọi là như vậy vì cậu có vẻ quê mùa, cục mịch và trưởng thành hơn các bạn cùng lớp. So với anh chàng lớp trưởng Hoàng Hòa, Phán trông giống như một anh nông dân lên thành phố… mua máy cày.
Khi ba cô gái đã thống nhất nội dung và 'đặt hàng', anh bắt đầu việc sáng tác, miệng không ngừng lẩm nhẩm. 'Hoạt động sáng tạo' của Phán khiến ba cô gái tròn xoe mắt như thể đang quan sát một người bước ra từ… đĩa bay. Kết quả cuối cùng được hoàn thành chỉ trong một thoáng chốc:
Hỏi tên thì hỏi thẳng ra
Huyền bí như ma, khó hiểu không đâu
Ổi này chắc chắn không nhầm lẫn
Phải ăn ba quả xoài mới thấu lòng tụi này!
Cả nhóm gật đầu khen và mời Phán một ly trà. Từ đó, mỗi khi có thư từ Phong Khê, Xuyến, Thục và Cúc Hương đều nhờ Phán viết lại.
Liên tục trao đổi, các cô gái đã vô tình gửi đi một lá thư khá 'trắng trợn':
Cho dù quen hay không, tụi này vẫn quyết tâm
Đối với tụi này, đó là điều quan trọng nhất
Thật lòng, không có gì khác
Khi ăn ngon, đừng quên gửi lời cảm ơn bạn ơi!
Tuy đã đợi suốt bốn ngày, Phong Khê vẫn không đáp lại. Cả nhóm đều trở nên lo lắng, dù không ai nói ra. Từ khi có Phong Khê, cuộc trò chuyện dưới bàn đã trở thành niềm vui thường ngày của ba cô gái. Bây giờ, sự im lặng đột ngột của anh chàng làm họ cảm thấy thiếu sót điều gì đó.
Chiếc hộp bí mật dưới bàn nơi Thục ngồi đã không còn là nơi lưu trữ những điều kỳ bí và hấp dẫn nữa, mà giờ đây trở thành một hang động hoang vu.
Thục luôn là người mang nỗi buồn sâu thẳm nhất. Luôn sống trong sự bất an và mong đợi không rõ ràng. Cô ấy cảm thấy oán giận với Xuyến, với Cúc Hương, và thậm chí là với Phán củi. Cuối cùng, Phong Khê cũng cảm thấy buồn bã và quyết định không còn gặp Thục nữa mà không báo trước.
Trong khi đó, Phán củi bất ngờ công bố một bài thơ trên báo Mực Tím, gây sốc cho cả lớp:
Mọi người đều biết rằng Phán viết bài thơ đó dành cho Thục, những lời trêu ghẹo không ngớt trong suốt thời gian họ ra ngoài chơi. Hoàng Hòa là người cảm thấy tức giận nhất trong tình huống này; còn Phán, anh ấy chỉ ngồi im lặng chịu đựng. Thục lại nhớ về Phong Khê. Phong Khê không dám đăng bài thơ lên báo mà chỉ để lại trong ngăn bàn. Khi nghĩ đến điều này, Thục không nhịn được mà thở dài. Xuyến và Cúc Hương đã thử hỏi tội Phán củi, nhưng thực ra thì họ nhờ anh ấy viết thư xin lỗi Phong Khê...
Phong Khê cũng đã trả lời sau một thời gian im lặng và hẹn gặp lại sau khi kỳ thi kì hai kết thúc. Và ba cô gái quyết định sẽ tìm hiểu xem Phong Khê là ai.
3. Cuộc săn đuổi 'bé' Phong Khê
Sau kì thi, ba cô gái này quyết định đến lúc 'vạch mặt' Phong Khê.
Sau những ngày thi căng thẳng, bọn họ đã nhận được kết quả tốt. Nhưng điều bất ngờ là sau khi kết quả được công bố, Phong Khê đã gửi thư chúc mừng ngay lập tức. Điều này khiến họ muốn biết Phong Khê là ai hơn bao giờ hết. Sau khi suy nghĩ kỹ, họ đã lập kế hoạch để tìm ra anh ta.
Cúc Hương nhìn về cuối lớp, nhưng khi ánh mắt cô dừng lại ở một người quen thuộc, cô ấy bị shock. Không ai có thể tưởng tượng Phong Khê lại là con trai. Bọn họ cảm thấy xấu hổ vì đã nghĩ xấu về anh ta.
Thục đã tìm kiếm kỹ nhưng không ai trong lớp 11A3 có tên Phong Khê. Trong khi cảnh 'nước sôi lửa bỏng' này diễn ra, Hoàng Hòa đã tỏ tình với Thục bằng cách mời cô đi xem kịch.
Vào chiều thứ bảy này, hãy mời Thục tham gia xem vở kịch “Tình nghệ sĩ” tại nhà hát Hòa Bình. Tôi sẽ đợi Thục tại cổng nhà hát lúc 7h30. Rất hy vọng Thục sẽ đồng ý.
Sáng hôm sau, vào bữa Hoàng Hòa nghỉ, Phong Khê, với tính cách nghịch ngợm thường thấy, đã bí mật đặt ba thỏi kẹo bạc hà vào ngăn bàn của Thục kèm theo một lá thư.
Những ngày hạnh phúc sắp qua...
Chúng ta sắp phải xa nhau rồi...
Bạn ơi, liệu bạn có hoang mang không?
Khi chia tay, liệu bạn có nhớ đến người trong hôm nay không?
Lần này, giọng thơ của Phong Khê mang một vẻ buồn buồn. Không thể kìm lòng trí tò mò, các cô gái quyết tâm khám phá sự thật. Theo kế hoạch, đúng mười một giờ sáng, ba cô đã đến cổng trường, chỉ cần ba em nữ sinh - lớp 11A3 - ngồi ở bàn Thục buổi sáng là tụi họ sẽ bám theo. Mỗi người sẽ bám một em. Trong khi Xuyến theo dõi nhỏ Hoa, cô đã phát hiện ra một bí mật đáng ngạc nhiên.
Trong một khoảnh khắc, Xuyến đã hiểu mọi thứ rõ ràng. Không còn nghi ngờ gì nữa, nhỏ Hoa chính là em gái của hắn. Và suốt thời gian qua, nhỏ đã giúp hắn đặt thư vào ngăn bàn để trò chơi ú tim với Xuyến. Hừ, không ngờ Phong Khê lại là kẻ đó! Xuyến tỏ ra tức giận và suýt nữa thì hắn đã nhảy ra trước xe để khiến hắn hoảng sợ. Nhưng sau một khoảnh khắc, Xuyến đã bình tĩnh lại. Cô đứng sau cột điện, nhìn Phong Khê rời đi trên chiếc xe.
Và chàng trai mà Xuyến phát hiện chính là Hoàng Hòa. Cúc Hương đã suy luận:
- Nhỏ Hoa có một người anh. Và anh ấy học cùng lớp với chúng ta... Hôm dò tên các em học sinh trong sổ điểm, tôi nhớ nhỏ Hoa là họ Vũ. Cô ấy là Vũ Thị Hoàng Hoa. Còn chàng trai lanh lợi của chúng ta là Vũ Hoàng Hòa!
Sau khi phát hiện ra bí mật này, ba cô nàng quyết định sẽ 'lật tẩy' Hoàng Hà ngay tại nhà hát Hòa Bình – nơi mà Hòa mời Thục đi xem kịch. Nhưng mà sao Thục không hào hứng gì về cuộc gặp gỡ này. Trước đó khi tưởng Phong Khê là 'đám nữ quái' buổi sáng, Thục đã thấy thất vọng. Bây giờ phát hiện ra Phong Khê là Hoàng Hòa, Thục càng không mấy hứng thú... Khi gặp Hoàng Hòa, cả Cúc Hương và Xuyến đều 'tra tấn' anh chàng với những câu chuyện Phong Khê đã làm như 'đem theo trái ổi' và 'bỏ kẹo vào ngăn bàn'... khiến anh ta rối bời mà vẫn không hiểu hai cô nàng nói gì. Mãi Hoàng Hòa mới nhận ra mình bị nghi là Phong Khê, nhưng anh giải thích mà không ai nghe.
Vì Hoàng Hòa vẫn không nhận, và vì Thục vẫn tin rằng Phong Khê là người khác chứ không phải Hoàng Hòa nên ba cô nàng quyết định viết thư để gặp mặt Phong Khê trực tiếp. Bức thư được đáp lại: 'Mình sẽ đến'.
Lần này, ba cô nàng cùng với Phán củi ngồi đợi Phong Khê bên hồ Con Rùa. Kỳ lạ là khi đang ngồi đợi, anh chàng Hoàng Hòa đi qua, làm cả Cúc Hương, Xuyến, Thục đều nghĩ rằng Hoàng Hòa chính là Phong Khê, và cũng nghĩ rằng vì có Phán củi ngồi đó nên Hoàng Hòa không dám vào mà phải rẽ vào ngõ khác. Vì vậy, sau khi 'rủa xả' Phong Khê không tiếc lời, Xuyến đã kết thúc bản cáo trạng Phong Khê bằng một giọng kiên quyết:
- Từ giờ phút này trở đi, tao tuyên bố 'khai tử' nhân vật Phong Khê. Chúng mình đừng bao giờ nhắc đến hắn nữa. Coi như không có hắn trên cõi đời này và những chuyện vừa qua chỉ là một giấc mơ...
Sau khi 'khai tử' nhân vật Phong Khê, không khí bỗng trầm xuống khi cả bọn mới biết Phán củi không còn học cùng các bạn nữa, anh chàng phải về quê để lo cho mẹ vì ba đã mất. Điều này cũng đồng nghĩa rằng Phán củi sẽ không thi tốt nghiệp, cũng không thể thi đại học, anh phải về quê tìm một nghề làm...
Phán bất ngờ khi thấy mắt Thục ửng hồng. Một cảm xúc sâu sắc bao trùm trong lòng khiến Phán vừa mừng vừa buồn. Anh muốn nói với Thục rằng anh muốn ở lại cùng Thục. Anh muốn cùng Thục học bài ôn thi như bao người khác. Anh muốn cùng Thục bước vào giảng đường đại học, dù chỉ một lần. Anh cũng mong muốn nói với Thục rằng anh luôn ước ao được bên cạnh Thục để mỗi ngày đều được nhìn thấy Thục. Chỉ cần được nhìn thấy Thục, với anh là niềm hạnh phúc lớn lao rồi. Và nếu Thục muốn, nếu Xuyến và Cúc Hương không đùa giỡn, anh sẽ viết thơ tặng Thục, ngàn vạn bài, triệu triệu bài, bất kể số lượng...
Câu chuyện kết thúc trong bầu không khí chia tay của lớp. Dù không khí vui vẻ, ba cô gái lại nghĩ về Phán, lại tiếc nuối. Khi Phán đã về quê, chia tay bạn bè, Cúc Hương mới nhận ra 'Phán củi cũng chơi được đấy chứ?'. Và cũng trong buổi chia tay này, cả ba đã biết một bí mật quan trọng, đó là việc tìm ra Phong Khê thực sự là ai. Mọi người hãy đón đọc tiếp nhé, kết thúc truyện sẽ khiến bạn không thể không ngạc nhiên!
Kết
Lời của tác giả: Ngày mai, khi bước ra khỏi mùa hè rực rỡ và hiu quạnh, Thục sẽ mãi mãi bỏ lại phía sau quãng thời gian học trò áo trắng. Và trên hành trình sắp tới, mãi mãi sẽ thiếu vắng một bóng người lang thang đi bên cạnh Thục.
Một lần nữa, câu chuyện của bác Nguyễn Nhật Ánh lại thu hút tôi. Không chỉ bởi cách viết giản dị, cuốn sách còn hấp dẫn bởi những câu chuyện, những tình huống dở khóc dở cười của tuổi trẻ đã qua, thấm đẫm trong lòng người đọc một chút hoài niệm, buồn vui, một chút hoài cảm về thời học sinh trong sáng, hồn nhiên, vui tươi mơ mộng qua đi đầy tiếc nuối cùng Thục, Xuyến, Cúc Hương. Và truyện của bác Ánh luôn vậy – tình yêu đẹp, diễn biến vui vẻ cùng một kết thúc buồn nhưng mở cửa. Với các bạn thuộc thế hệ 8X, 9X, cuốn sách này như một chiếc cầu nối đưa mọi người trở lại tuổi thơ một cách chân thật nhất. Với tôi, tôi đọc để tưởng tượng ra một thời cấp ba mà tôi luôn mong muốn trải qua nhưng không có. Dù sao, đây là một câu chuyện rất nhẹ nhàng, hồn nhiên, đáng đọc!
Tác giả: Excelsior - MytourBook
Ưu đãi mua cuốn sách này với giá tốt hiện nay: https://bit.ly/2TUBr7S