Không ai biết chắc chắn khi nào tuổi thơ bắt đầu nhưng nó luôn ấn sâu vào lòng mỗi người…
Trong chúng ta, ai cũng từng trải qua những ngày thơ ngây với những suy nghĩ hồn nhiên, những trò chơi và những nỗi sợ hãi đầu đời. Đó gọi là 'tuổi thơ', nơi chúng ta có thể cười, khóc mà không cần suy nghĩ nhiều, nơi có những ngày bình yên khó lường. Nhưng khi trưởng thành và nhìn lại, ta đã đứng ở ngã ba cuộc đời.
Với phong cách viết đơn giản, chân thật và gần gũi, những ai đã từng đọc tác phẩm của Nguyễn Nhật Ánh đều có thể cảm nhận và đồng cảm với nhân vật. Được biết đến là nhà văn viết cho thiếu nhi và tuổi teen, Nguyễn Nhật Ánh để lại dấu ấn đặc biệt với 'Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ'. Điều đặc biệt là, như tác giả đã nói cuối sách: 'Tôi viết cuốn này không dành cho trẻ em, mà dành cho những ai đã từng là trẻ em'.
Câu chuyện xoay quanh Cu Mùi, Hải Cò, Tí Sún và Tủn. Thông qua hồi ức của tác giả, ta trở về những ngày thơ ấu với những trò chơi và những ước mơ thay đổi thế giới.
Mở đầu câu truyện, có một lời nhận xét từ cậu bé tám tuổi: “Một ngày, tôi thấy cuộc sống thật là buồn chán và tẻ nhạt”. Sự buồn chán này xuất phát từ sự lặp lại của cuộc sống hàng ngày khi cậu biết trước mình sẽ làm gì vào ngày mai. Sử dụng trí tưởng tượng và tính ngây thơ của trẻ con, Cu Mùi và nhóm bạn đã tạo ra những trò chơi đầy mạo hiểm, từ những cuộc đánh nhau mãnh liệt đến những trò chơi về vợ chồng và thay đổi thế giới bằng cách đổi tên các đồ vật theo ý thích của chúng. Cuối cùng, những thay đổi này đã gây ra nhiều tình huống hài hước nhưng cuối cùng chúng phải chấp nhận rằng không thể thay đổi mọi thứ và quay trở lại với cuộc sống bình thường, nhưng không bao giờ từ bỏ trò chơi. Chúng tiếp tục với trò tìm kho báu và tung hoành khắp khu vườn, cùng với những câu chuyện tình yêu và những cảm xúc ghen tuông đáng yêu giữa Cu Mùi và Tủn, đưa chúng ta trở về với tuổi thơ để cười và nhận ra những điều đơn giản ấy.
Tuổi thơ là thế đấy, ai cũng có những lúc nghịch ngợm, những suy nghĩ lạ lùng, nhưng khi nhìn lại, chúng ta nhận ra rằng tuổi thơ là món quà tuyệt vời mà thượng đế trao cho mỗi con người. Mỗi người đều có một tuổi thơ riêng, có thể vui vẻ hoặc buồn bã, nhưng đó là nơi chúng ta sống trong những ngày tháng bình yên, không lo lắng nhiều, và có thể khóc hay cười với điều mình thích. Rồi chúng ta trưởng thành qua những niềm vui và nỗi buồn của cuộc sống.
Như lời của tác giả viết, tám tuổi, là thời kỳ trong trẻo, khát khao cuộc sống dù có những lúc chán nản và tẻ nhạt. Câu nói đơn giản của đứa trẻ ấy có thể mở ra một cuốn sách vui nhộn. Nhưng khi lớn lên, nếu bạn cảm thấy sự bế tắc của cuộc sống gieo xuống và bạn nghĩ đến những ý nghĩ u ám đó, có lẽ đó là bước đầu tiên của một câu chuyện u ám và chân trời có thể sắp khép lại. Nhưng đừng lo, trong cuộc sống, chúng ta có thể gặp phải những khó khăn, thất bại và những lúc buồn chán, nhưng đôi khi những điều đó giúp ta trưởng thành hơn, để cuộc sống trở nên đẹp hơn.
Sau những tiếng cười khi nhớ lại tuổi thơ, phiên tòa xét xử của những người lớn khiến chúng ta phải suy ngẫm. Trong phiên tòa đó, Tí Sún kể về những lỗi nhậu nhẹt, uống rượu say sưa đến mức đâm xe vào cột điện, khiến cô bé phải rưng rưng nước mắt vì tưởng tượng mình sẽ là mồ côi. Cu Mùi lại chỉ trích cha mẹ luôn cho rằng mình là đúng và giỏi, ép buộc con phải tuân theo ý muốn của họ. Khi đọc những trang sách này, người lớn cần suy nghĩ lại về cách họ đặt ra những yêu cầu cho trẻ em mà không hỏi họ thực sự muốn gì. Chúng ta nhận thấy, người lớn nên biết rằng trẻ con cũng thường phán xét họ một cách nghiêm khắc, giống như cách mà họ đánh giá trẻ. Điều này sẽ giúp người lớn chú ý hơn đến cách sống của mình. Từ đó, chúng ta mới thực sự hiểu rằng sách của Nguyễn Nhật Ánh không chỉ dành cho trẻ em mà còn chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu xa, làm cho tất cả chúng ta phải suy ngẫm.
Về câu chuyện với những chú chó hoang, Cu Mùi, Hải Cò, Tí Sún và Tủn đã dành rất nhiều thời gian để chăm sóc và huấn luyện chúng. Sau một thời gian, họ nhận ra rằng những chú chó dần biến mất một cách bí ẩn. Chúng bàng hoàng khi phát hiện ra rằng ba Tí Sún đã sử dụng những chú chó vô tội đó để phục vụ những món ăn trong các buổi nhậu. Chỉ vì sự ích kỷ và thiếu quan tâm đến thế giới nội tâm của trẻ con, các bậc làm cha làm mẹ đã phá hủy một mối quan hệ đơn giản của trẻ em.
Có thể nói, câu hát “Cho tôi một vé đi tuổi thơ” đã trở thành một khúc tâm sự sâu lắng qua nhiều thế hệ. Trong đó, có những giai điệu vui tươi của tuổi thơ ngây thơ, và cũng có những âm điệu thầm lặng đầy cảm xúc. Tuy nhiên, sau khi đọc xong tác phẩm này, mỗi thế hệ lại có cách nhìn và cảm nhận riêng của mình. Đối với thanh thiếu niên, họ có thể tìm thấy sự đồng cảm và hiểu biết. Còn với những người lớn, đó là thời khắc suy ngẫm về quá khứ, nhận biết lỗi lầm và đôi khi chỉ cười nhẹ khi nhận ra rằng họ đã từng trải qua những điều tương tự. Cảm giác nuối tiếc khi xa lìa tuổi thơ bình yên cũng khiến chúng ta bồi hồi không nguôi. Chiếc tàu mang tuổi thơ đã đi xa, nhưng nỗi nhớ về nó mãi vương vấn trong lòng, và bất kể ai, khi lớn lên, cũng mong muốn một lần nữa được trở về bên mẹ, được trở lại thời khắc ngây ngô.
Đêm nay, tôi bước ra khỏi căn nhà.
Ở ga, tôi xếp hàng để mua vé:
Đây là lần đầu tiên trong hàng ngàn năm.
Chắc là vậy.
Cho tôi một vé đi tuổi thơ nhé.
Vé hạng trung
- Người bán vé nhún vai nhẹ nhàng nói:
Hôm nay hết vé rồi !
- Không có cách nào đâu! Hết vé rồi, không có cách nào đâu!
Đường về tuổi thơ đâu rồi ?
Nhưng thực ra, bạn có thể quay lại những ký ức thời thơ ấu của mình bất cứ lúc nào. Đôi khi, việc ngâm mình trong dòng sông trong lành của tuổi thơ giúp bạn làm sạch những phiền muộn của cuộc sống người lớn một cách kỳ diệu.
Với cuộc sống bận rộn như ngày nay, đôi khi chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều điều. “Cho tôi một vé đi tuổi thơ” là điểm đến để bạn có thể cảm nhận sự thanh bình với nhiều cung bậc cảm xúc và đặc biệt là trở lại thời kỳ mà ai cũng mong ước, “Tuổi thơ”. Hãy đọc và đắm mình vào nhân vật để sống, để hiểu và cảm nhận một cách sâu sắc nhất. Tôi không chắc rằng “cho tôi một vé đi tuổi thơ” có thể thay đổi cuộc đời bạn ra sao, nhưng chắc chắn trong lòng bạn sẽ tìm thấy một cảm giác yên bình kỳ lạ từ đáy lòng.
Hãy cho tôi một vé duy nhất, dù hôm nay ga đông đường dài
Xin hãy để tôi trở về tuổi thơ, ngây ngô với bao ước mơ
Xin cho tôi một vé đơn lẻ, chỉ đi đi không cần quay lại
Chỉ cần được trở về ngày xưa, vui đùa với những ngày mưa
Xin cho tôi vé hạng trung thôi, dù tháng năm có lớn thêm nữa
Chỉ cần trở lại tuổi thơ, tôi sẽ đợi mãi
Và cuối cùng, tôi muốn nói rằng, chiếc vé tuổi thơ thực sự nằm trong bạn, hãy nắm chặt để quay về, để suy ngẫm và cảm nhận.
Tác giả: Phan Thị Nguyên - Sách của MytourBook