Trong cuộc sống, khi đối diện với một kẻ nghiện rượu, một kẻ dối trá và một kẻ ngoại tình, chúng ta nên tin tưởng ai?
Rachel đã li dị, đã mất việc làm, và đã chìm trong rượu và nỗi đau. Với không gian tĩnh lặng, cô thường bắt tàu vào thành phố, giả vờ đi làm, và từ cửa sổ, cô tưởng tượng cuộc sống của những người khác, như “Jess và Jason”, cặp đôi mà cô thường nhìn thấy khi tàu dừng lại. Nhưng một ngày, mọi thứ thay đổi. Một cô gái biến mất. Một xác chết được tìm thấy. Và có vẻ như Rachel đã là một phần của sự kiện đó, nhưng ký ức của cô, mờ mịt trong cơn say, không cho phép cô nhớ ra.
Cuốn sách này chứa đựng những bí mật không thể chia sẻ, những tổn thương không thể lành, những vụ lừa dối tinh vi, và những nỗi đau sâu thẳm. Xuất bản lần đầu vào năm 2015, “Cô Gái Trên Tàu” đã nhanh chóng trở thành hiện tượng toàn cầu, với hàng triệu bản in và quyền phim cho DreamWorks, dẫn đầu các bảng xếp hạng. Mặc dù có thể được xem như một tiểu thuyết trinh thám, nhưng nó cũng là một cuốn sách về tâm lý con người. Dù kẻ phạm tội có thể được tìm ra, nhưng câu hỏi vẫn còn lại: ta có thể hiểu một người đến đâu? Và những nỗi sợ hãi nào nằm trong khoảng trống của ký ức sau khi say rượu?
- Rachel - Người Say Rượu
Rachel là nhân vật chính trong câu chuyện. Gần như một nửa của cuốn sách dành cho nhật ký của cô. Ban đầu, đây là câu chuyện của một phụ nữ không may mang thai:
Không có lời giải thích nào về việc tại sao tôi không thể mang thai. Tôi vẫn trẻ, khỏe mạnh, và khi chúng tôi cố gắng, tôi không uống rượu nhiều. Chỉ là không thể thôi. Tôi không phải trải qua nỗi đau của việc sảy thai, chỉ là không thể mang thai được. Chúng tôi đã thử phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm một lần, và chúng tôi chỉ đủ điều kiện kinh tế cho điều đó. Như đã được cảnh báo, nó không dễ dàng và cuối cùng đã thất bại. Không ai cảnh báo tôi rằng điều đó sẽ làm tan vỡ tất cả. Nhưng cuối cùng, điều đó đã xảy ra. Hoặc đúng hơn, nó làm tôi tan vỡ, và sau đó làm tan vỡ chúng tôi.
Hiếm khi có ai tránh được vấn đề của sự muộn màng. Khi bạn bước sang tuổi ba mươi, không có cách nào để né tránh nó. Bạn bè của tôi đều có con, mọi nơi đều có thai và sinh nở. Mọi người luôn hỏi về điều này. Mẹ, bạn bè, đồng nghiệp. Khi tới lượt tôi? Và cuối cùng, vấn đề của chúng tôi trở thành một đề tài chủ đề được hoan nghênh tại bữa trưa chủ nhật, không chỉ là Tom và tôi, mà còn là chủ đề của mọi người. Chúng tôi đã cố gắng làm gì, chúng tôi nên làm gì?... Tôi vẫn trẻ, vẫn còn thời gian, nhưng thất bại đã bao phủ tôi như một chiếc áo, đè nặng tôi và khiến tôi từ bỏ hy vọng. Lúc đó, tôi oán giận khi tất cả đổ lỗi cho tôi, nói rằng tất cả là lỗi của tôi và tôi là người gây thất vọng. Nhưng việc mất bao lâu để Anna mang thai đã chỉ ra rằng Tom không có vấn đề gì về khả năng sinh sản. Tôi đã tự lừa dối khi nghĩ rằng chúng tôi phải chia sẻ trách nhiệm, tất cả đều do lỗi của tôi...
Cũng không thể trách Tom, người chồng của Rachel. Anh ta được mô tả là một người chồng yêu thương và tâm lý. Nhưng cũng là một người có mong muốn mạnh mẽ về việc làm cha. Tôi chắc chắn anh ấy vẫn mơ về việc chơi bóng cùng con trai, hoặc dắt con gái đi dạo trong công viên. Không ai có thể hạnh phúc nếu mãi mãi hối tiếc điều gì đó. Khi đứng giữa ngã tư cuộc đời, anh ta đã theo đuổi hạnh phúc mới, hạnh phúc với tiếng cười của con cái và người vợ mới trẻ đẹp, để lại người vợ cũ, tan vỡ và tuyệt vọng.
Rachel luôn tự ti trong hoàn cảnh khó khăn của mình. Và càng đau lòng khi chính người chồng yêu thương cô đã phản bội:
Tôi cảm thấy không thể diễn tả được cảm xúc của mình vào ngày đó. Nhưng lúc này, khi tôi đang ngồi trên tàu, tôi cảm thấy tức giận, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nước mắt cay sè hai mắt. Một cơn cuồng nộ bất ngờ bùng lên trong tôi. Tôi cảm thấy như mất đi một phần của bản thân. Làm sao cô ấy có thể?...
Tôi không bao giờ hiểu tại sao mọi người lại có thể xem thường hậu quả của hành động của họ khi họ chỉ nghe theo lời kêu gọi của trái tim. Ai nói rằng đi theo lời kêu gọi của trái tim là đúng? Đó chỉ là sự ích kỷ tột cùng, sự ích kỷ áp đặt lên tất cả...
Một lời Tom nói đã làm tôi sụp đổ, làm tôi buồn rầu. Đúng hơn, anh ta đã viết: vào buổi sáng hôm ấy, tôi đọc trên Facebook. Không phải là một điều bất ngờ - tôi đã biết từ lâu rằng cô ấy đang mang thai, anh ta đã nói cho tôi biết, và tôi cũng đã thấy cô ấy, thấy chiếc bình nước màu hồng trên cửa sổ của phòng trẻ em. Vì vậy, tôi đã biết điều gì sắp xảy ra. Tôi vẫn xem đứa bé đó là con của cô ấy. Cho đến khi tôi nhìn thấy bức ảnh của anh ấy, ôm con gái mới sinh, mỉm cười nhìn bé, và dưới bức ảnh đó, anh ta viết: 'Vậy là tất cả những rắc rối chỉ vì điều này! Chưa bao giờ tôi biết yêu thương như vậy! Ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi!'
Các bậc phụ huynh chỉ quan tâm đến con cái của họ. Chúng là trung tâm của vũ trụ, chúng là tất cả những gì thực sự đáng quan tâm. Không có gì quan trọng hơn, không có gì đau khổ hoặc vui vẻ của người khác đáng chú ý, mọi niềm vui và nỗi đau đều không có ý nghĩa...
Trong câu chuyện, hình ảnh mà Rachel xuất hiện nhiều nhất là những khoảnh khắc cô đơn với chai rượu, uống cho đến khi say mèm. Cô uống rượu như một kẻ nghiện, hy vọng quên đi mọi thứ trong cuộc sống. Rượu cũng khiến cô đánh mất công việc tốt của mình. Cô bị mắc chứng quên tạm thời, hoặc bị lẫn lộn giữa ký ức cũ và mới, khiến cô bối rối và không hiểu rõ điều gì đang xảy ra. Cô tự biến mình thành một kẻ cô đơn, bị tẩy chay, bạn bè của cô đều tránh xa, có lẽ mọi người đều quay lưng lại với người phụ nữ uống rượu đắng cay ấy, chỉ trừ người bạn Cathy.
Tôi thất bại và tôi uống, tôi uống và tôi thất bại. Tôi yêu công việc của mình, nhưng tôi không có một sự nghiệp hoàn hảo. Và dù có điều gì đi nữa, thực sự, giá trị của người phụ nữ không chỉ được đo bằng vẻ ngoài và việc làm mẹ. Tôi không xinh đẹp, không thể sinh con, vậy nên tôi là ai? Vô giá trị.
Rachel cảm thấy cô đơn trong nỗi đau của mình. Cô trở nên cô đơn hơn, vì không phải ai cũng muốn ở bên cạnh một người nghiện rượu.
Đó là lỗi của tôi. Dù sao đi nữa, tôi vẫn là kẻ thích uống rượu, thích say sưa. Nhưng càng ngày tôi càng buồn, nỗi buồn dần chuyển thành sự chán ghét, làm mọi người xung quanh đều buồn bã. Rồi tôi trở thành kẻ nghiện rượu, không gì đáng ghét hơn thế.
- Anna - người lừa dối
Trong nỗi đau thống khổ của Rachel, có nhật ký của một người phụ nữ mà cô từng căm ghét nhất. Đó chính là Anna, người phụ nữ bất ngờ xen vào cuộc sống hôn nhân bế tắc của Rachel và Tom. Thực ra, Anna là dấu chấm hết cuộc hôn nhân đang rối ren của họ, nhưng đối với Rachel, cô vẫn cảm thấy bất hạnh khi bị phản bội, bị một người phụ nữ xa lạ cướp đi hạnh phúc, cướp đi ngôi nhà và lòng tin về sự chung thủy mà chồng cũ từng hứa.
Ấn tượng của tôi về Anna rất tồi tệ, vì cô là người xen vào hạnh phúc của người khác mà không có bất kỳ sự xấu hổ hay lương tâm nào. Cô ta dễ dàng kể về cảm giác lén lút qua lại với Tom mặc cho anh ta đã có vợ:
Chúng tôi thường ngồi gần cửa sổ - cô ta làm việc ở London nên không có nguy cơ gặp chúng tôi. Dù vậy, vẫn rất hứng thú – có thể cô ta sẽ về sớm vì một lí do nào đó: có lẽ cô ấy bị ốm, hoặc quên giấy tờ quan trọng gì đó. Tôi đã mơ về điều đó. Tôi hy vọng cô ấy sẽ xuất hiện một ngày, để thấy anh ta ở bên tôi, để ngay lập tức biết rằng anh ta không còn thuộc về cô ấy nữa. Bây giờ thì khó mà tin rằng tôi từng mong cô ấy sẽ xuất hiện.
Thực sự là một nhân vật phản diện hoàn hảo!
Cô ta cũng được xem là kẻ nói dối vì luôn giấu chồng mỗi khi phát hiện lá thư nào từ người vợ trước gửi cho chồng cô. Cô thậm chí còn báo cảnh sát và phóng đại rằng Rachel “ngày nào” cũng làm phiền và quấy rối gia đình họ. Liệu những lời cô ta nói có đáng tin cậy?
Xuất hiện gần cuối cuốn sách, tuy nhiên, phải nhấn mạnh rằng, điều này là ý đồ của tác giả. Anna không phải ngẫu nhiên xuất hiện, vì sự hiện diện này đã đưa ra lời giải thích phù hợp cho những gì đã xảy ra mà Rachel trong những lúc say xỉn đã bỏ qua. Sự xuất hiện của cô đã điền vào những khoảng trống trong mạch ký ức mà Rachel chưa kể (do cô chưa trải qua hoặc không nhớ ra), giúp người đọc hiểu rõ hơn về câu chuyện.
Tôi sớm bước ra khỏi nhà để đầu tiên đến trụ sở cảnh sát, phải trình bày lời khai. Tuy không kỳ vọng gì từ họ nhưng điều đó cần thiết. Họ chưa bao giờ đánh giá cao tôi và có lẽ không thay đổi ngay bây giờ. Tôi tự hỏi trong ánh mắt của họ, ngoài việc tôi chỉ là một kẻ hoang tưởng, liệu tôi còn được gì nữa không.
Cảnh sát không đặt niềm tin vào những gì cô nói, họ gần như không tin vào bất kỳ lời nào của cô. Điều này khiến Rachel quyết định rằng cô phải gặp gỡ và tiết lộ sự thật cho Scott (chồng của Megan) về mối quan hệ của Megan mà cô đã nhìn thấy trước ngày Megan bị hại. Bởi cô cho rằng, cuối cùng, Scott xứng đáng biết con người thực sự của người vợ mà anh đã dành tình yêu và quan tâm.
Thật ngẫu nhiên khi nhà của người chồng cũ của Rachel nằm gần nhà của Megan - Scott, ở số nhà hai mươi ba và mười lăm. Sự trùng hợp này lại trở thành một trở ngại đối với Rachel trong việc tìm hiểu sự thật, bởi mỗi khi cô xuất hiện ở khu vực này, Anna - vợ mới của người chồng cũ của Rachel, lại trở nên hoảng loạn và ngay lập tức báo cảnh sát. Anna cho rằng Rachel đến đây chỉ để rình mò và có ý định hại gia đình cô, hoặc chí ít là hại đứa con của cô, người đã khiến Tom rời bỏ Rachel để cưới cô. Cảnh sát đã cảnh báo Rachel về sự phiền toái này và nhắc nhở về hậu quả nghiêm trọng nếu cô tiếp tục xuất hiện ở đây một cách bất thường.
Việc vô tình dính líu đến câu chuyện của Megan đột nhiên trở thành một ưu tiên đối với Rachel. Cô nhận ra rằng, có những lúc cô đã quên, hoặc nói đúng hơn là không còn đau khổ về cuộc ly dị, sự phản bội, và nỗi cô đơn bên cạnh chai rượu nữa. Từ giờ, cô bỗng cảm thấy mình quan trọng và có trách nhiệm, ít nhất trong một vụ án như thế này.
Trên chuyến tàu trở về nhà, tôi suy ngẫm từ mọi khía cạnh để hiểu tại sao ngày hôm nay trở nên khác biệt và tôi ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng tôi không cảm thấy đau khổ như thường lệ. Sau một hồi suy tư, tôi nhận ra lí do: tối qua tôi không uống rượu, và giờ đây tôi không muốn uống. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi bắt đầu quan tâm đến điều gì đó ngoài nỗi đau của mình. Tôi có một mục tiêu. Hoặc ít nhất, tôi có một hướng đi.
Trên thực tế, trong vụ án này, báo chí lan truyền mọi tin đồn chỉ trích Scott là kẻ tình nghi hàng đầu. Tuy nhiên, sau khi tiếp xúc, Rachel càng trở nên gần gũi hơn với Scott và tin rằng cảnh sát thực sự không hiệu quả trong cuộc điều tra. Cô đã đưa ra những quyết định liều lĩnh để giúp anh ta thoát khỏi án buộc. Một trong những quyết định đó là tiếp cận kẻ tình nghi thứ hai - một bác sĩ tâm lý, cũng là người yêu mà cô bắt gặp đang ở bên Megan một ngày trước khi cô bị giết. Tuy nhiên, khi điều tra sâu hơn, Rachel nhận ra rằng cô đã sai lầm, kẻ sát nhân không phải là Scott và cũng không phải là người bác sĩ kia.
Câu chuyện trở nên phức tạp hơn khi thông tin về việc Megan đã giết chết đứa con của mình từ nhiều năm trước được báo chí tiết lộ. Dù không biết tin đến từ đâu, nhưng dư luận biết được rằng Megan chính là kẻ giết con, dù cô đã qua đời. Cô vẫn bị xã hội lên án, bị chỉ trích nặng nề. Mọi người đồng lòng cho rằng cái chết của cô là một sự trả thù.
Dù sao đi nữa, Megan không phải là người như Rachel từng nghĩ về cô. Cô không phải là một cô gái xinh đẹp, sống tự do trên mái nhà. Cô không phải là một người vợ đáng yêu. Thậm chí cô không phải là một người tốt. Cô là một kẻ dối trá, phản bội. Cô là kẻ giết người.
Cũng vào thời điểm này, cảnh sát phát hiện ra Megan đã mang thai trước khi qua đời, thai nhi không phải của Scott cũng không phải của bác sĩ kia. Và bí ẩn về người đàn ông kia đã tạo ra một bước ngoặt mới trong vụ án.
Chính việc gặp bác sĩ tâm lý đã giúp cải thiện tình trạng quên lãng ký ức của cô. Cô nhận ra rằng vào đêm Megan bị sát hại, cô đã chứng kiến một điều quan trọng nhưng không thể nhớ rõ. Cô trở nên lo lắng và sợ hãi - một nỗi sợ không tên - khi một hành động nào đó làm cô nhớ lại một điều mà cô dường như đã quên.
Hình ảnh của Anna luôn khiến cho những kí ức trong tâm trí Rachel trở nên mập mờ. Ngày Megan biến mất, trong trạng thái say rượu và lạc lõng tại khu vực đường tàu, Rachel đã chứng kiến cảnh Anna lên xe với Tom. Nhưng trong một khoảnh khắc đột ngột, kí ức trỗi dậy và cô nhận ra mình đã nhìn nhầm, người phụ nữ bước lên xe của Tom không phải là Anna, mà chính là Megan!
Tất cả chỉ là một sự dối trá. Tôi không bao giờ tưởng tượng được anh ta đánh tôi. Tôi không bao giờ tưởng tượng được Tom rời xa tôi, nắm tay một cách chặt chẽ. Tôi đã chứng kiến anh ta quay lưng, nói lớn. Tôi đã nhìn thấy anh ta đi cùng một người phụ nữ, tôi đã thấy anh ta lên xe với cô ta. Tất cả đều quá đơn giản, quá cạn lời. Tôi nhớ rằng, chỉ là tôi đã nhầm lẫn hai kí ức với nhau. Tôi đã đặt hình ảnh của Anna vào một bối cảnh khác, khiến cô trở nên lạ lẫm trong chiếc váy xanh dương, trong khi thực tế Tom và người phụ nữ đó là Megan.
Chính Tom là người đàn ông bí ẩn kia. Những sự kiện liên quan được Rachel ghép lại một cách logic, cô nhận ra rằng Tom luôn lừa dối cô, anh tận dụng việc cô say rượu và có khuynh hướng quên để tạo ra những ký ức giả, đánh lừa cô. Trong thời gian cô và anh sống chung, anh đã dùng cô để cặp bồ với Anna, và bây giờ, anh đang lừa dối Anna về mối quan hệ với Megan. Cô nhận ra Tom là một kẻ nguy hiểm, cô sợ rằng anh có thể gây hại cho người khác nữa. Đầu tiên, cô muốn tiết lộ sự thật cho Anna để bảo vệ cô và con gái của cô.
Anna, luôn nghi ngờ, phát hiện ra chiếc điện thoại riêng giữa Tom và Megan được anh cẩn thận giấu trong một túi đồ tập gym. Cô hoảng sợ, nhưng cô quyết định tự đánh lừa bản thân rằng anh yêu cô, và gia đình nhỏ của cô vẫn hạnh phúc.
Tôi cảm thấy lạnh lùng. Khi đó, liệu tôi có biết anh ta muốn cô ấy? Megan với mái tóc vàng và vẻ đẹp giống tôi. Vậy có khi tôi đã biết. Anh ấy muốn cô ấy, anh ấy đã nắm lấy cô ấy. Nhưng điều này không xảy ra. Anh ấy không thể làm điều đó (anh ấy không giết người).
Không phải là Tom. Một người tình, một người chồng đã trải qua hai cuộc hôn nhân. Một người cha tốt, một nguồn thu nhập vững chắc không bao giờ than phiền.
Cuối cùng, dù đã hy sinh tất cả cho hạnh phúc này, cô vẫn đau đớn vô cùng! Dường như mọi nỗ lực của cô đã bị đánh bại bởi sự lừa dối và phản bội từ anh. Cô sợ rằng sẽ có thêm những người phụ nữ như 'Megan thứ hai', 'Megan thứ ba',... và có thể còn có một 'Anna khác'. Mặc dù cô không muốn tin, nhưng sự thật là anh đã bỏ qua cô để đi ngoại tình với cô, và anh vẫn tiếp tục nói dối cô, đúng không?
Khi cả Rachel, Anna và Tom đều có mặt trong ngôi nhà của họ (hoặc từng có), mọi sự thật dần dần được phơi bày. Sau khi Rachel buộc tội, Tom nhận ra không còn cách nào để thay đổi tình thế. Anh cố gắng xin lỗi và thuyết phục Anna đứng về phía mình. Trong khi đó, anh tấn công và đánh đập Rachel. Trong lúc cô tự vệ, Rachel đã làm thương người đàn ông mạnh mẽ đó. Và đúng là Anna, không ai khác, đã gây thương tổn sâu vào Tom, khiến anh không thể cứu chữa được nữa, bởi cô đã quá đau khổ trước sự phản bội từ người đàn ông mà cô đã từng yêu.
Hai người phụ nữ yêu cùng một người đàn ông, nhưng khi họ nhận ra anh ta là kẻ sát nhân không thể tha thứ, họ cùng nhau đẩy anh ta ra khỏi cuộc sống mãi mãi. Thậm chí, giữa Rachel và Anna còn có một thỏa thuận không nói ra. Từ giờ, hai người phụ nữ đầu tiên đứng cùng nhau, bảo vệ nhau, ít nhất là trước cảnh sát, đều đồng tâm hiệp lực rằng đó chỉ là hành động tự vệ chính đáng.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy là ở trụ sở cảnh sát, khi chúng tôi đến để làm lời khai. Cô ấy được đưa vào một phòng, còn tôi vào một phòng khác, nhưng trước khi chúng tôi tách ra, cô ấy chạm nhẹ vào cánh tay của tôi. “Hãy cẩn thận, Rachel”, cô ấy nói, và trong giọng điệu đó, có điều gì đó khiến tôi cảm thấy như một lời cảnh báo. Chúng tôi đã bị liên kết với nhau mãi mãi qua những câu chuyện chúng tôi đã kể: rằng tôi không có lựa chọn khác ngoài việc tấn công anh ta; rằng Anna đã cố gắng hết mình để cứu anh ta.
Khi cảnh sát kết luận rằng Tom là người giết Megan, báo chí tiết lộ những sự thật kinh hoàng: mọi thứ về Tom đều là sự dối trá, khiến cho cả hai người vợ của anh ta đều không thể tin được. Anh ta thực sự là một tên lừa đảo tài ba.
Báo chí đã rải rác nhiều thông tin về Tom. Tôi phát hiện ra anh ta không bao giờ tham gia quân đội. Anh ta cố gắng nhưng bị loại hai lần. Thậm chí cả chuyện về bố anh ta đều là dối trá - anh ta đã làm giả mọi thứ. Anh ta còn đánh cắp tiền tiết kiệm của bố mẹ và tiêu hết. Họ đã tha thứ cho anh ta, nhưng anh ta lại phản bội họ khi bố từ chối thế chấp nhà để cho anh ta mượn thêm tiền. Anh ta luôn nói dối, về mọi thứ. Ngay cả khi không cần, ngay cả khi không lý do.
Tôi vẫn nhớ từng lời Scott nói về Megan, rằng “tôi thậm chí không biết cô ấy là ai”, và giờ tôi cũng cảm thấy giống vậy. Cuộc sống của Tom dựa trên sự dối trá - những lời nói dối và câu chuyện pha thêm gia vị để anh ta trở nên tốt đẹp hơn, mạnh mẽ hơn, hấp dẫn hơn. Và tôi đã tin vào chúng, tôi đã bị chúng quyến rũ.
Câu chuyện kết thúc, mọi sự thật đã được phơi bày. Nhưng độc giả không khỏi tò mò liệu Scott cảm thấy ra sao khi biết được mọi điều về người vợ từng chung sống của mình? Sự kết của Anna và con của cô sau khi Tom qua đời sẽ ra sao? Và cuối cùng, sau tất cả, Rachel vẫn phải đối mặt với nỗi đau của mình?
Kết luận:
Việc viết câu chuyện dưới dạng nhật ký không phải là điều mới mẻ. Paula Hawkins đã thành công trong việc mô tả chi tiết và hợp lý các cảm xúc, suy nghĩ của từng nhân vật, tạo nên một câu chuyện hoàn chỉnh.
Cuốn tiểu thuyết gây bối rối cao độ, cho đến phút cuối cùng, mọi sự thật cùng hiện ra một lúc, và tất cả chúng ta cùng bất ngờ.
Đây là một cuốn tiểu thuyết tâm lý ly kỳ, có thể khiến ta thay đổi cách nhìn cuộc đời người khác mãi mãi.
Tác giả: Nguyễn Nhiên - MytourBook