Không khó để bắt gặp một tâm trạng tiêu cực về cuộc sống, cũng không gian khó khăn để nhận ra một ai đó đang lạc lõng giữa đám đông, như một người cố bước đi, gánh vác cuộc đời anh ta trên vai, đấu tranh để vượt qua dòng người đông đúc kia, đúng không?
Có lẽ bạn đã từng tự hỏi, “Tại sao cuộc sống lại trở nên buồn chán đến thế?” Hay trong những khoảnh khắc buồn bã, căng thẳng, bạn cảm thấy mình đang bước vào ranh giới giữa sự sống và cái chết, và bạn cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng mảnh mai? Khi nhìn lên bầu trời, bạn nhận ra nó có màu xám u ám không, hay là ánh sáng bình minh ấm áp trên bề mặt biển? Bạn đã thử đọc sách Colorful chưa? Không chỉ để tìm cách thêm màu sắc vào cuộc sống, mà còn để Colorful truyền cảm hứng vào suy nghĩ, vào trái tim, vào cách bạn nhìn nhận những khía cạnh khác nhau của cuộc sống.
Cốt truyện của Colorful được xây dựng bằng những yếu tố huyền diệu, mơ mộng, nhưng Eto Mori đã tài tình kết hợp những giấc mơ ấy với cuộc sống hàng ngày, tạo ra sự kết hợp giữa thực tế tối tăm và ảo mộng tươi sáng, rất là đầy mơ mộng, rất là thơ mộng, nhưng cũng vô cùng thực tế. Colorful kể về một linh hồn mang trọng tội, ngay cả khi nó không xứng đáng được tái sinh, nhưng đột nhiên được một cơ hội may mắn từ trời ban, linh hồn đó được một lần nữa đối mặt với thử thách. Linh hồn đó trở lại thế giới đời thường, nơi nó đã phạm tội trước khi qua đời, dưới sự hướng dẫn của một thiên thần, nó bắt đầu cuộc hành trình từ đầu bằng cách nhập vào thân xác của một người bất kỳ và sống trong một thời gian nhất định.
“Môi trường sống giàu hay nghèo, hạnh phúc hay khổ đau, tất cả đều phụ thuộc vào những tội lỗi mà linh hồn đã gây ra trong kiếp trước, không có lý do để than vãn. Nếu việc tái sinh diễn ra thành công, những ký ức của kiếp trước sẽ trở lại. Khi nhớ lại tội lỗi của mình, thời gian ở thế giới đời thường sẽ kết thúc. Linh hồn sẽ rời khỏi thân xác và được trả về chuỗi luân hồi.” Đó là những gì linh hồn đó được biết, một cách mập mờ, và cũng không quan trọng, điều mà linh hồn đó quan tâm là nó đã nhập vào thân xác của cậu bé Kobayashi Makoto, người đã tự tử, và rắc rối của cậu ta.
Màu hy vọng mới được vẽ ra trong những chương đầu, nhưng ngay sau đó, cái màu u ám đã chiếm lấy.
Linh hồn trải qua toàn bộ cuộc đời của cậu bé, chứng kiến tất cả những gì rối ren xung quanh Kobayashi Makoto: mối tình đầu kỳ lạ với người chú lớn tuổi, mẹ hiền từng thầy giáo nhảy Flamenco, cha vui vẻ sung sướng trước thất bại của người khác, và anh trai luôn cáu kỉnh mắng mỏ Makoto,... Mọi thứ đều rùng rợn, những sự dối trá và tà ác ẩn sau mỗi nụ cười, hạnh phúc tiềm ẩn sau mỗi thử thách, đập vỡ mọi ước mơ về cuộc sống “hoàn hảo”.
Nhờ lối kể chân thực ở góc nhìn thứ nhất và dòng chảy cảm xúc dồn dập, người đọc được Eto Mori dẫn dắt qua từng sự kiện, trải qua những cảm xúc mạnh mẽ nhất của “Kobayashi Makoto” một cách sống động. Mỗi sự kiện kết nối như những vết cắt nhẹ nhàng, rồi đâm chìm tất cả những gì bạn đã nghĩ, tưởng tượng, hay tất cả những ước mơ về cốt truyện. Bất ngờ theo bất ngờ, tức giận theo tức giận, buồn rầu theo buồn rầu, và xót xa theo nuối tiếc căm hơn nỗi đau, tất cả như một trận lũ lụt cảm xúc ập đến, như làm sạch mọi điều tưởng chừng là thật.
Bạn sẽ run sợ khi nhìn thấy sự thật được phơi bày trước mắt, từng lời giải thích của Purapura – thiên thần giúp đỡ “Kobayashi Makoto” như đánh sáng một cánh đèn, soi rọi cho “Kobayashi Makoto” thấy những gì đã trải qua, đã cảm nhận.
Và rồi, cuộc đời “mới” của linh hồn được vẽ lên với màu xám u tối đến tận cùng.
Nhưng mọi điều “Makoto” nhìn thấy có phải đều là sự thật không?
Liệu “Makoto” đã từng đặt cho mình câu hỏi “tại sao” về mọi sự việc không?
Những bức thư dài tám trang từ người mẹ, những lời tâm sự từ cha, những tiếng than thở tức giận từ anh trai... từng lờ mờ, từng chút một, tất cả đã đổ vào bức tranh u ám đang đắm chìm, tô điểm cho nó những màu sắc kỳ lạ, màu của sự yếu đuối, màu của niềm khát khao, hoặc những gợn sóng màu xám của nỗi buồn, sự phiền muộn, tuổi trẻ, và tương lai,... từng chút từng chút, tất cả đã làm cho bức tranh cuộc sống trở nên chân thực đến trần trụi nhưng cũng đầy mơ mộng như một giấc mơ buổi trưa.
“Nếu cuộc đời là một bức tranh, thì cuộc đời của mẹ ta chỉ là một bức tranh vô cùng bình thường”
“Mẹ luôn tự mình gánh vác trong những tháng ngày thất nghiệp”
“Thường xuyên, mẹ luôn cảm thấy ghen tỵ với họ”
“... Trong suốt hai năm đó, cha tiếp tục sống như một người đã mất”
“... mẹ sẽ tiếp tục sống và qua đời như một người phụ nữ nội trợ bình thường”
“Mitsuru định ôn lại trong một năm, và năm sau sẽ dự thi để nhận học bổng. Điều này sẽ giúp Makoto có thể học ở trường tư thục”
“Cha muốn nói rằng, mọi điều sẽ qua đi. Nghe có vẻ đơn giản nhưng sự thật lại không như vậy.”
Mỗi lời chia sẻ, mỗi suy ngẫm, đều thấm đẫm ý nghĩa, chân thành đến lạ kỳ. Giống như một kho báu được giấu kín trên hòn đảo xa xôi, không có khóa, chỉ đợi người phiêu lưu tìm đến để khám phá, để hé lộ tất cả những điều tươi đẹp nhất, hiện ra từng khía cạnh của cuộc sống.
Liệu 'Makoto' có tiếp tục nhìn nhận gia đình và cuộc sống xung quanh với tông màu lạnh lẽo ấy không, khi cậu đã hiểu rõ rằng người mẹ đang tìm kiếm một phiên bản hoàn toàn mới của bản thân, 'một người mà cậu chưa từng gặp bao giờ, không chỉ là một người phụ nữ trong gia đình, mà còn là một người mẹ đích thực', khi cậu đã thấu hiểu lí do người cha sung sướng như vậy khi thấy những ông trùm công ty bị bắt giữ vì phạm tội, thậm chí còn loại bỏ mọi nhân viên phản đối kế hoạch phát triển cực đoan của ông ta, trong đó có cả cha của Makoto; khi 'Makoto' đã chứng kiến người anh quyết định hoãn thi đại học một năm vì một thằng em trai mà anh đã 'chăm sóc, luôn quan sát, suốt mười bốn năm mà đột nhiên nằm chết trên giường vào một buổi sáng bình thường'?
Tông màu của gia đình Kobayashi đang dần biến đổi theo những khám phá của 'Makoto', nhưng việc đen chuyển thành trắng chưa đủ, vì có vô số mảng màu ẩn giấu trong những chuyện tưởng chừng đơn giản.
Colorful – Góc nhìn về cuộc sống
Cuốn sách như một tấm gương đa dạng, cho người đọc thấy các khía cạnh khác nhau của cuộc sống, của những người khác nhau, của những bí mật ẩn sau từng nụ cười trên khuôn mặt. Mỗi mảng màu đầy phức tạp của cảm xúc, của trái tim rỉ máu, hòa quyện vào nhau để tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh, bức tranh mang tên 'Cuộc Đời'.
Có đen thì cũng có trắng.
Có đỏ thì cũng có xanh và vàng.
Có màu sáng và cũng có màu tối.
Có màu đẹp và cũng có màu khó coi.
Tùy theo góc nhìn mà chúng ta có thể nhận thấy màu sắc nào.
Colorful không phải là một tác phẩm có cốt truyện bình thường, nó hoàn toàn khác biệt với đống tiểu thuyết “trọng sinh” thông thường, không chỉ vì lời thắc mắc to đùng theo ta từ đầu câu chuyện “Tội lỗi linh hồn mắc phải là gì?”, mà còn vì một sự thật, liệu chuyện bình thường có đủ sức để thu hút trái tim độc giả, lôi kéo, thôi thúc chúng ta lật giở ngay sang trang kế tiếp không?
Như một bộ phim hay chờ đợi kết thúc, Colorful cũng vậy, tội lỗi của linh hồn được vạch trần ngay ở phút cuối, khi thời gian sắp kết thúc, trong tiếng chuông dài vang lên cùng với những cảm xúc đã bị kìm nén suốt bao lâu nay.
“Tôi đã phạm tội sát nhân phải không?”
Tôi đã giết người,
“...”
“Tôi đã chết bản thân.”
“...”
“Tôi đã tàn phá tôi.”
Khoanh chặt môi lại, tôi tiếp tục nói.
“Linh hồn này là của Kobayashi Makoto, người đã tự tử.”
Vì một lý do, Makoto không bao giờ thay đổi, anh ta chỉ trở về với bản chất ban đầu của mình.
Có thể mọi người trên thế gian này cũng vậy, chưa ai thực sự thay đổi, nếu ta nhìn họ qua con mắt của tình yêu, cố gắng hiểu họ, có thể rằng chúng ta sẽ phát hiện ra bản chất thật của họ, và có thể... chính ta đã cứu họ?
Kobayashi Makoto cũng như vậy, anh đã được Shoko cứu như vậy.
Kết thúc
Colorful truyền tải cho độc giả một tia hy vọng sáng, sắc màu của sự bắt đầu, của tình yêu, của tình thương đậm sâu, ngọt ngào và xót xa. Cuốn sách đã nhận được giải thưởng của Lễ trao giải Văn hóa và Xuất bản Sách Trẻ Then Sankei lần thứ 46. Tiểu thuyết này cũng đã được chuyển thể thành phim điện ảnh, phim hoạt hình và kịch phát thanh.
Eto Mori không dùng lời lẽ cay độc, không đưa ra những lời chỉ bảo cách sống, cách nhìn nhận cuộc đời. Colorful dưới bàn tay của cô ấy không phải là câu chuyện đầy ắp những từ ngữ trống rỗng, mà là một dòng chảy nhẹ nhàng, như một vì sao băng lướt qua bầu trời, chạm vào một chút đắng cay, làm ướt một chút nước mắt, đong đầy một chút cảm xúc, và cuối cùng, tất cả đều tan biến mất.
Lọt vào lòng người đọc, lan tỏa như những hạt bồ công anh tung bay trong gió, bay cao như những chiếc máy bay giấy được thả lên trời xanh. Khi bạn đóng sách lại, bạn cảm nhận khóe mắt bạn cay xè và chỉ một chút thôi, bạn cảm thấy trái tim bạn đã được làm ẩm một chút.
Tác giả: Quỳnh Anh - MytourBook
Mua sách với giá tốt tại: https://bit.ly/2MC9TkF