“IQ chỉ có 70? Bài kiểm tra 1 điểm?
Quyển sách Con không ngốc, con chỉ thông minh theo một cách khác kể lại câu chuyện đầy màu nhiệm và kỳ tích của cậu bé tên Lư Tô Vỹ- người bị thiểu năng sau một trận viêm não Nhật Bản thời còn bé. Lư Tô Vỹ đã phải trải qua bao khó khăn trong suốt những năm tháng đi học để có thể bắt kịp được với những người bạn cùng trang lứa song cậu vẫn luôn luôn là người đứng chót trong lớp. Chính sự động viên và khích lệ của cha mẹ, của chị cả, chị hai đã nuôi lớn tâm hồn và tri thức cho Lư Tô Vỹ, giúp cậu vươn lên trở thành một trong ba sinh viên xuất sắc nhất của Học viện Cảnh sát.
Lư Tô Vỹ đã chứng minh cho chúng ta một sự thật rằng: chính cách giáo dục khiến cho chúng ta trở thành một con người hoàn toàn khác. Nếu bạn không giỏi về một điều gì đó, chưa chắc rằng bạn đã không thông minh, chỉ là bạn chưa tìm ra điều phù hợp nhất cho bản thân mình mà thôi.
Chương đầu: Khám phá lại Sinh mệnh
Ông Bố Lư Tô Vỹ, người trẻ tuổi tài năng, bị giam giữ vô tội và mất tất cả. Trong khi đó, bà vợ đang mang thai ông, phải làm việc cực nhọc trong một hầm mỏ. Bà bị ông nội của Lư Tô Vỹ lăng mạ và chửi rủa không ngừng: “Đứa bé đen đủi, tại sao không chết đi cho xong”
Khi mẹ của Lư Tô Vỹ mang thai, bà luôn cầu nguyện rằng đứa bé sẽ là một cậu con trai, vì nếu là con gái, ông nội của Lư Tô Vỹ sẽ bán đứa bé đó để kiếm 100 tệ. Gia đình gặp khó khăn, việc sinh ra Lư Tô Vỹ không đem lại niềm vui mà đem lại thêm gánh nặng về mặt tài chính.
Cuộc sống luôn đầy khó khăn, và trong trường hợp của Lư Tô Vỹ, bi kịch không ngừng: anh mắc bệnh viêm não Nhật Bản. Mặc dù bệnh tình làm cho anh trở nên kém thông minh với chỉ số IQ 70, nhưng đồng thời cũng khiến anh cảm nhận được tình yêu thương to lớn mà gia đình dành cho mình. Cha mẹ, anh chị em, bà ngoại, tất cả đều yêu thương và chăm sóc anh từng chút một trên con đường trưởng thành.
Điều làm tôi cảm động nhất trong những câu chuyện này là tình cảm vô điều kiện của cha mẹ dành cho Lư Tô Vỹ. Nhà của Lư Tô Vỹ ở xa trạm xá, mỗi lần cần khám bệnh đều phải trèo đèo và lội suối để đến. Mặc dù vất vả, cha mẹ vẫn luôn lần lượt cõng con xuống trạm xá để khám bệnh. Những nỗ lực và tình yêu thương của cha mẹ đã khiến Lư Tô Vỹ cảm thấy an toàn và yêu thương hơn bao giờ hết.
“Mỗi đứa trẻ đều được ban tặng tình yêu của cha mẹ, nhưng chỉ khi đối diện với căn bệnh, chúng ta mới thấu hiểu sâu sắc hơn về giá trị của tình thương này. Tôi tin rằng, mỗi người trong chúng ta đều đã được yêu thương một cách chân thành, chỉ là chúng ta thường mong đợi quá nhiều, khiến tình cảm ấy bị lãng quên!”
Sau khi ra viện, bác sĩ dự đoán rằng Lư Tô Vỹ có thể chỉ còn sống thêm ba năm nữa. Từ lời dự đoán này, cậu bé đã học được rằng: “Được sống là một phước lớn biết bao!” và luôn biết trân trọng mỗi khoảnh khắc của cuộc sống mà cậu được ban cho.
Trước đây, tôi luôn tự ti vì những điều mình không biết, nhưng Lư Tô Vỹ đã làm tôi nhận ra một điều:
“… Không biết cũng không phải là chuyện lớn. Điều quan trọng là khi chúng ta không hiểu rõ về bản thân mình. Chỉ cần chúng ta biết làm một điều mà không phải ai cũng làm được, thì đó đã đủ!”
Việc học đối với Lư Tô Vỹ là một thách thức lớn vì bệnh viêm não Nhật Bản đã làm hại đến trí não của cậu. Một lần, khi cô giáo yêu cầu cả lớp đọc giờ, Lư Tô Vỹ không thể đọc được giờ trên đồng hồ dù đã cố gắng. Những khó khăn nhỏ nhặt như vậy đã làm cản trở cho cậu. Nếu không có sự hỗ trợ và tình thương từ gia đình, có lẽ cậu sẽ không thể vượt qua những khó khăn trong hành trình học tập của mình. Mẹ của Lư Tô Vỹ đã từ bỏ công việc để đi học cùng cậu. Gia đình họ đã cùng nhau hỗ trợ cậu bé, tìm cách kích thích sự ham muốn học của cậu. Dù vậy, nhờ tính cách ngây thơ của mình, Lư Tô Vỹ luôn nhận được sự che chở và bảo bọc từ người khác, và cách nhìn của cậu luôn tích cực, luôn tìm thấy niềm vui trong mọi hoàn cảnh.
Phần 2: Hành trình của Chú chim Lư Tô Vỹ
Dù Lư Tô Vỹ gặp phải nhiều khó khăn, nhưng cậu được may mắn có một gia đình yêu thương. Chị cả của Lư Tô Vỹ hy sinh ước mơ trở thành nhà ngoại giao để học ngành Giáo dục tại Đại học Sư phạm, với hi vọng có thể giúp đỡ cậu trên con đường học tập.
Trong thời gian tiểu học, Lư Tô Vỹ may mắn có những người bạn tốt, đặc biệt là Thành, người đã giúp cậu học hỏi và trải nghiệm nhiều điều quý giá. Với Lư Tô Vỹ, Thành không chỉ là một người bạn mà còn là một người thầy và quý nhân trong cuộc đời.
Trong cuộc sống, có những người có thể thay đổi hoàn toàn số phận của bạn từ đó về sau. Họ là những người không cầu xin gì, nhưng nếu bạn đặt họ vào vị trí quan trọng trong trái tim, họ sẽ tự đến.
Thách thức lớn nhất mà Lư Tô Vỹ phải đối mặt là ba năm trung học. Sáu năm tiểu học có thể vượt qua, nhưng ba năm tiếp theo là một thử thách khó khăn. Chị cả của Lư Tô Vỹ là giáo viên của cậu, và trước khi năm học bắt đầu, chị nhận ra rằng Lư Tô Vỹ thiếu kiến thức cơ bản từ tiểu học. Vì vậy, chị phải dạy lại cho Lư Tô Vỹ kiến thức này, đồng thời giảng dạy trên lớp.
Vì Lư Tô Vỹ học kém, chị cả phải đối mặt với áp lực lớn và đã không kìm được nước mắt. Nhưng với sự kiên nhẫn, chị vẫn tiếp tục dạy bảo em trai ngốc nghếch của mình. Mặc dù học kém, nhưng Lư Tô Vỹ có sự tiến bộ đáng kể trong môn văn, những bài văn mà chị giao cho cậu khiến cậu rất hứng thú và chị luôn động viên cậu tiếp tục cố gắng.
Trong quá trình học, Lư Tô Vỹ luôn chống đối việc thi cử, khiến cậu phải đối mặt với áp lực từ hệ thống giáo dục. Cậu viết thư cho cha mẹ muốn “xuất gia tu hành”. Sau đó, cậu phân vân giữa việc tiếp tục học hoặc đi làm. Nhờ lời khuyên của cô giáo Lâm và chị hai, cậu quyết định cố gắng thi vào trường chuyên.
Năm lớp chín là một hành trình nỗ lực không ngừng của Lư Tô Vỹ, với mục tiêu thi đỗ vào trường cao đẳng. Thậm chí cả cha mẹ cậu cũng ngạc nhiên trước quyết tâm của cậu. Dù không được trường Cao đẳng Công nghiệp Đông Nam chấp nhận, nhưng cậu đã thi vào trường Công Nông nghiệp Đào Viên. Cuộc sống luôn đầy những bất ngờ!
“Cuộc đời là một loạt những món quà mở ra, hãy chúc mừng mỗi kết quả chúng ta nhận được. Nếu không thể đoán trước, thì mọi kết quả đều trở thành những niềm vui bất ngờ liên tục!”
Khoảng thời gian tiếp theo, Lư Tô Vỹ đạt được những thành tích tốt hơn, đặc biệt là trong môn Ngữ Văn. Thầy giáo Phú Kế Khởi đã truyền niềm tin vào Lư Tô Vỹ rằng cậu có thể vào Đại học. Và với quyết tâm đó, cậu ôn thi và đỗ vào đại học, theo đuổi ước mơ trở thành một triết gia.
Dù đã cố gắng rất nhiều, nhưng Lư Tô Vỹ vẫn thiếu hơn 200 điểm. Cậu quyết tâm thi lại một năm nữa. Suốt một năm, cậu ôn thi tại Đài Bắc, nhưng vẫn thiếu hơn 100 điểm. Khi nhận kết quả, cả chị cả và Lư Tô Vỹ đều khóc nức nở, tiếc nuối cho công sức đã bỏ ra. Nhưng cậu vẫn quyết tâm thi lại lần nữa!
Phần 3: Phát hiện thiên tài trong bản thân
Năm thứ ba thi lại, Lư Tô Vỹ vẫn không đỗ đại học. Cậu quyết tâm đi nghĩa vụ và sau đó sẽ quay lại ôn thi, kiên trì với mục tiêu của mình.
Năm thứ tư thi lại, Lư Tô Vỹ chỉ thiếu 2 điểm. Mặc dù thất vọng, nhưng nhờ sự khích lệ từ bạn bè, cậu quyết tâm thi lại lần nữa.
Năm 1984, sau 5 lần thi, Lư Tô Vỹ cuối cùng đã đỗ vào Học viện Cảnh sát. Công sức nhiều năm của cậu đã được đền đáp. Khi nhận được tin tức đỗ, chị cả đã khóc nức nở. Cuối cùng, sau bao nhiêu năm, chị cũng đã hoàn thành trách nhiệm của mình với em trai, giúp Lư Tô Vỹ bước qua cánh cửa của trường đại học. Tất cả gánh nặng trên vai dường như được giảm bớt, chị cả cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Kết luận
Thành công của Lư Tô Vỹ không dừng lại ở đây. Chúng ta thấy rằng với nỗ lực, mọi cố gắng sẽ được đền đáp! Đừng bao giờ từ bỏ, vì phía trước là thành công.
Cuốn sách 'Con không ngốc, con chỉ thông minh theo cách khác' mở ra một góc nhìn mới về con người và cuộc sống. Nó giáo dục chúng ta rằng với phương pháp đúng, ai cũng có thể trở thành thiên tài. Bất kỳ bậc cha mẹ nào cũng nên đọc để khám phá tài năng ẩn trong con cái.
Tác giả: Lệ Duyên - MytourBook