Một trong những điều thú vị nhất về Life Of Pi, cả trong nguyên tác và phiên bản điện ảnh, là phần giữa của câu chuyện. Hình ảnh Pi trên biển cả bao la cùng với bốn con thú: hổ, ngựa vằn, linh cẩu, đười ươi, tạo nên một phần đặc biệt của tác phẩm. Khi xem đoạn này mà không đến phần kết, Life of Pi trở nên đơn giản và lạ lùng. Câu chuyện về cậu bé nhìn thấy đám thú hoang dã đấu nhau đến chết, chỉ còn lại con hổ, khiến Pi cảm thấy cô đơn và đối diện với thử thách của biển cả, hay có thể là của Chúa. Pi sống sót, con hổ biến mất vào rừng. Nhưng ở cuối phim, một sự thay đổi đột ngột đã làm cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn.
Cuối cùng, Pi đã xác nhận rằng cậu kể cho nhà chức trách nghe hai phiên bản của hành trình sống sót đó. Một phiên bản đơn giản, đẹp đẽ. Một phiên bản khác, hiện thực và tàn nhẫn.
Phiên bản đơn giản: Sau khi tàu chìm, Pi thấy con linh cẩu ăn thịt ngựa vằn bị thương, con đười ươi phản đối và cũng bị thương. Sau đó, con hổ Richard Parker vùng ra khỏi miếng bạt và hất văng con linh cẩu ra biển.
Phiên bản phức tạp: Bốn người sống sót, gã đầu bếp và thủy thủ đã lên thuyền. Gã thủy thủ ném cho Pi một cái phao và kéo cậu lên bờ. Mẹ Pi bám vào một buồng chuối và dạt vào thuyền cứu sinh. Gã đầu bếp ăn thịt chuột và trở nên dã man. Người thủy thủ là người mang thức ăn đến nhưng bị gãy chân và nhiễm trùng. Cuối cùng, người thủy thủ ra đi giống như bọn chuột đã ra đi. Người mẹ bị giết và ném xuống biển làm mồi cho cá mập. Pi giết gã đầu bếp và khi đó thức ăn cạn kiệt. Pi trở nên giống như gã đầu bếp. Ăn.
Dễ dàng nhận ra điều gì mới là sự thật, điều gì là giả dối. Linh cẩu là đầu bếp. Ngựa vằn là thủy thủ, đười ươi là người mẹ. Và Pi, cả Pi trên con xuồng và Richard Parker, con hổ.
Pi từng nói: 'Nhưng đau lòng hơn cả, hắn đã lôi cái ác trong tôi ra'. Pi là biểu tượng cho phần người, những phần tốt đẹp của cậu. Còn Richard Parker, đó là biểu tượng cho phần con người của Pi, bản năng hoang dã để tồn tại. Sự hiện diện của cả hai xuất hiện và hội ngộ với nhau trong hoàn cảnh khó khăn:
- Khi tàu của Pi chìm, Richard Parker xuất hiện để cứu cả hai trong nguy hiểm
Richard Parker đã xuất hiện ở vườn thú. Cha Pi đã cho Richard Parker ăn một con dê và đã dạy nhiều điều. Có lẽ đó là cách chúng ta thường được dạy: Giữ cái xấu của chúng ta bên trong như con hổ ấy. Không có giải thích. Đó cũng là lý do tại sao Pi cần tìm đến tôn giáo.
Khi con đười ươi bị linh cẩu giết, Richard Parker hiện ra và cái ác trong Pi nổi lên. Con Hổ giết linh cẩu. Pi giết gã đầu bếp.
Và rồi Life of Pi kết thúc, dĩ nhiên là với cuộc phỏng vấn của tay viết người Canada. Pi hỏi:
'Vậy anh ưa thích câu chuyện nào hơn?'
'Tôi ưa thích câu chuyện với con hổ. Đó là câu chuyện hay hơn.'
'Cảm ơn. Giờ đó là câu chuyện của tôi' - Pi nói.
Rồi Pi mỉm cười. Một nụ cười thư thái. Một nụ cười mà từ đầu phim, ta không thấy lần nào. Đó là nụ cười của niềm hi vọng. Cả Pi và nhà văn, họ cùng có một góc nhìn, một góc nhìn tích cực. Họ tin vào cuộc sống sắp tới. Nhưng hơn hết, Pi cười, nhẹ nhàng thư thái, đón nhận sự tha thứ từ nhà văn, bỏ qua sự thật đáng sợ. Đây có lẽ chính là cuộc sống. Sinh ra, trưởng thành, trải qua mất mát và đau khổ. Nhưng cuối cùng, mọi thứ quy về cách chúng ta nhìn nhận chúng. Tươi sáng hay bị chìm trong cảnh u tối của tội lỗi và đau khổ trong suốt cuộc đời. Để tiếp tục sống, chúng ta cần niềm tin. Pi đã trải qua thử thách. Anh ta chọn câu chuyện đầu tiên. Đó là cách anh ta bày tỏ niềm tin của mình. Anh ta tin vào những điều tốt đẹp. Dù Pi không thể trả lời câu hỏi: Chúa ở đâu khi anh ta cần nhất.
'Có quá nhiều điều trong đó, để hình dung toàn bộ có ý nghĩa gì.'
'Tại sao phải có ý nghĩa?'
Pi trải qua một cuộc đời đầy chua chát. Anh đã mất đi tất cả: gia đình, bạn bè, tình yêu đầu đời và cả vườn thú. Anh nhận ra sâu thẳm cái ác tồn tại trong lòng mình. Tất cả những bi kịch anh trải qua, liệu chúng có ý nghĩa gì không? Pi không biết. Anh không tìm ra câu trả lời. Mọi sự việc diễn ra theo tự nhiên, không cần phải có ý nghĩa.
'Nếu mọi sự việc xảy ra, thì nó xảy ra. Tại sao cần phải có ý nghĩa?'
Khi ta đối diện với thất tình hoặc thất bại, chúng ta thường tự hỏi tại sao mọi thứ lại diễn ra như vậy. Tại sao chúng ta phải hy sinh nhiều nhưng nhận lại là sự thờ ơ? Cuộc sống thường để lại cho chúng ta những băn khoăn không lời giải. Ý nghĩa chỉ tồn tại khi chúng ta tự gán cho nó. Khi đó, chúng ta mới cảm nhận được niềm tin mạnh mẽ, đủ sức để vượt qua khó khăn.
Và đó là lúc Pi nhận ra sự hiện diện của Chúa trong mình. Pi đủ mạnh mẽ để đánh bại cái ác bên trong và tiếp tục sống. Anh cũng đủ mạnh mẽ về tinh thần và đức tin để tiếp tục cuộc hành trình. Chúng ta cần niềm tin, để biết rằng cuộc sống vẫn đáng sống và để dẫn dắt chúng ta qua những khó khăn.
Pi theo ba tôn giáo nhưng khi gặp nhà văn, anh cho biết anh theo Hindu Thiên Chúa, thờ nhiều vị thần nhưng cũng chỉ là một cách để thể hiện lòng tin của mình. Pi có một Thượng Đế riêng, tồn tại trong anh.
Tóm lại:
Life of Pi, cả bản gốc và phiên bản điện ảnh, là một câu chuyện tuyệt vời. Những hình ảnh ẩn dụ về tôn giáo và bản tính con người đã giúp trả lời cho câu hỏi về bản chất của tôn giáo. Tôn giáo là gì? Có thể nó chỉ là một cái áo mà chúng ta khoác lên mình như những nhà thần học (Pi theo 3 tôn giáo, mỗi tôn giáo một nhà thần học). Họ, những người truyền giáo, như những nhà thần học, thường khoác lên mình áo tôn giáo và cho rằng mình là thiên thần mang đức tin khắp nơi, nhưng thực tế, khi họ tụ lại, mỗi người lại tỏ ra sỉ nhục tôn giáo khác để thu hút tín đồ, Piscine. Họ đã mất đi ý nghĩa thực sự của tôn giáo, đó là học cách kiềm chế cái ác bên trong, điều mà họ thường lờ mờ trong các bài giảng của mình. Quan trọng nhất, đó là cách nhìn của chúng ta. Liệu chúng ta có tin vào Thượng Đế?
“Những người này không nhận ra rằng Thượng Đế phải được bảo vệ bên trong chúng ta, không phải bên ngoài. Họ nên hướng sự giận dữ của họ vào bản thân. Bởi vì cái ác ở bên ngoài chỉ là sự phản ánh của cái ác bên trong đã bị giải phóng ra.”
“Tôn giáo giúp chúng ta giữ vững nhân phẩm, không phải là để mất đi nó.”
Và chỉ có như vậy. Vẻ đẹp của Cuộc đời của Pi tỏa sáng. Trong mỗi con người, cái ác luôn tồn tại. Nó nằm sâu bên trong chúng ta. Con đường của mỗi người có lẽ là tìm kiếm và đối mặt với nó. Có lẽ tác giả muốn nhấn mạnh quan điểm sống của mình. Không phải tiền bạc hay danh vọng, mà là tự do, tự do hoàn toàn khỏi cái ác, loại bỏ nó như cách Pi đã làm, đó là mục tiêu sống trọn vẹn nhất. Và điều đó phải bắt đầu từ sự tha thứ:
“Tôi tin rằng, cuộc sống trở thành một cuộc hành trình của việc buông bỏ. Nhưng điều đau lòng nhất là không có đủ thời gian để nói lời chia tay.”
Pi tha thứ cho bản thân và cả cuộc sống. Thông điệp mà tác giả đã gửi trong phim là hãy sống khi còn có thể, trân trọng cuộc sống và yêu thương. Để mỗi khoảnh khắc đều quý giá và không có sự hối tiếc khi phải xa nhau.
Ngoài ra, trong nguyên tác, việc khám phá bản chất của động vật, tác giả muốn khám phá bản chất cốt lõi của mọi loài sống trên trái đất, bản năng hoang dã, điều đã giúp Pi sống sót. Tuy nhiên, phần con người, với đức tin và tình yêu, là điểm khác biệt giữa con người và các loài khác trên hành tinh. So sánh giữa khoa học và tôn giáo ở đầu phim cũng nhấn mạnh sự quan trọng của niềm tin. Dù khoa học phát triển đến đâu, kiến thức có đến đâu, vẫn không thể so sánh được với sự bí ẩn của cuộc sống. Khoa học cần tôn giáo để phát triển, như là một nền tảng mà khoa học có thể mọc lên.
Nhìn chung, với diễn xuất xuất sắc của cả 3 diễn viên đóng vai Pi, cùng với các cảnh quay đẹp và ấn tượng, và sự chuyển thể kinh ngạc của Lý An. Cẩn thận và tinh tế trong việc chọn lựa từng chi tiết từ nguyên tác để tái hiện trên màn ảnh lớn đã làm cho Cuộc Đời của Pi trở nên rõ ràng, súc tích và giữ được tinh thần chính của câu chuyện. Cuộc Đời của Pi xứng đáng nhiều hơn là một giải Oscar.
Tác giả: Quốc Bảo - Tác phẩm của MytourBook