Bạn Cảm Thấy Quá Mệt Mỏi Với Cuộc Sống Của Người Lớn? Bạn Nhớ Quãng Đời Học Sinh Xa Xưa Ngây Dại Với Những Trò Tinh Nghịch, Quậy Phá; Với Những Ganh Đua, Tị Nạnh Với Những Xúc Động Rung Cảm Đầu Đời Của Tình Yêu Tuổi Mới Lớn? Bạn Muốn Ấn Nút Cỗ Máy Thời Gian Để Quay Lại Những Tháng Năm Rực Rỡ Đó? Bạn Sẽ Được Đắm Mình Vào Những Cảm Xúc Lần Nữa Khi Đọc Cuốn Sách “Hoa Hồng Xứ Khác” Của Bác Nguyễn Nhật Ánh. Đây Quả Thật Là Thiên Truyện Tuổi Thơ Tuyệt Vời.
1. Năm Chàng Lính Ngự Lâm
Câu Chuyện Xung Quanh Nhân Vật Khoa Từ Xã Bình Tú Lên Thành Phố Để Học Cấp Ba. Ngay Từ Khi Chuẩn Bị Lên Đường, Cậu Đã Ra Một Điều Cấm Kỵ Là Không Được Chơi Hay Có Những Cử Chỉ Gần Gũi Với Con Gái Bởi Từ Thuở Xửa Xưa, Cậu Đã Có Thù Hằn Với Hai “Ả” Con Gái Mỹ Hạnh Và Hồng “Chà-Và” Khi Bị Hai Đứa Nó Chơi Cho Một Vố Bị Ăn Đòn Quắn Đít.
Cậu Ở Trọ Cùng Với Bốn Chàng Trai Khác Là Hòa “Lé”, Ngữ, “Giáo Sư” Bá Và Nghị. Ngữ Là Chủ Tờ Báo Trường. Khoa Đã Sáng Tác Thơ Nhiều Lần Nhưng Lần Nào Cũng Bị Ngữ Từ Chối, Vì Vậy Khoa Đến Thỉnh Cầu Nó Chỉ Cho Cách Làm Thơ Sướt Mướt Như Nó. Ngữ Bày Nó “Thương Chơi” Em Hồng “Chà-Và” Và Không Ngờ Điều Đó Lại Bị Bá Tiết Lộ Ra Cho Cả Bọn Và Cậu Ta Lại Được Chị Hồng “Người Việt Gốc… Phi Châu”; “Chanh Chua, Đanh Đá” Xử Cho Một Trận Tơi Bời Đến Nỗi Khi Ngủ Khoa Cũng Mơ Thấy Ác Mộng Bị Nó Rượt Đuổi Chạy Té Khói.
2. “Sao chổi Halley đã xuất hiện! Năm hạn đã đến! Huynh đệ tương tàn! Tránh sao khỏi cảnh nồi da xáo thịt!”
Tiết tấu câu chuyện diễn ra nhịp nhàng hơn khi bắt đầu năm lớp mười một, một cô gái xinh xắn, đáng yêu như chính tiên nữ - Gia Khanh từ Hội An được chuyển đến. Cô là một đóa hoa hồng đẹp, thơm, yêu kiều nhưng lại là một đóa hoa “đất lạ”. Bốn chàng trai cùng theo đuổi một cô gái, mà các chàng trai này còn là bạn thân của nhau nữa.
Mở đầu cho màn tranh giành người đẹp hết sức thú vị này là thằng Hòa “lé”. Nó gặp Gia Khanh ở đâu là bắn tia laser veo veo ở đó. Cũng tội, cậu ta nhìn cô muốn ‘rách võng mạc” mà cô vẫn cứ tỉnh bơ. Cộng thêm việc bị đồng bọn chọc cho “té khói”, Hòa lui về thế thủ, tạm thời án binh bất động.
Nối gót Hòa ‘lé”, không ai khác là Ngữ. Nó bắt đầu cuộc chiến khắc nghiệt này bằng cách trổ tài thơ văn với bài thơ “Từ độ em về” với bút hiệu Thanh Khương được đăng trên bảng tường:
Cả lớp bị lừa, ra sức tìm kiếm dấu vết của tên bợm “thương Khanh” này.
Bé trai Thanh Khương, mười bảy tuổi, mắc bệnh si tình, nhút nhát, hành động lén lút, thích sử dụng tên giả, đã đi lạc từ sáng thứ bảy tuần trước. Khi ra đi, ở trần, mặc quần… xà lỏn, đặc điểm nhận dạng: ốm o, gầy mòn, người đầy ghẻ, ai thấy ở đâu, xin hãy đưa về địa chỉ sau đây: Nhóm nữ sinh 11C trường trung học Sao Chổi, sẽ có hậu tạ.
Sau khi bị Bá dò hỏi, Ngữ chột dạ, cậu ta không dám sử dụng cái bút hiệu đó nữa mà chuyển sang… Ngu Kha tức… Ngữ Khanh. Ngu Kha với bài thơ về tình thầy trò không tạo nên một ấn tượng nào. Ngữ rầu thúi ruột, cậu muốn cả lớp không biết nhưng riêng Gia Khanh thì… biết. Vì vậy, cậu ta nhờ đến Khoa bởi nhỏ Gia Khanh thỉnh thoảng quay xuống để mượn đồ nó. Nhưng ai ngờ, từ một nhiệm vụ bất đắc dĩ này mà anh chàng Khoa “mặt sắt” bắt đầu dính vào lưới tình của ẻm.
Hòa “lé” sau một thời gian “bại liệt”, cậu đã trở lại và lợi hại hơn xưa. Cậu ta không còn sử dụng “tia phóng xạ” nữa mà xài vũ khí cao cấp hơn – “âm nhạc”. Gia Khanh và cậu ta là đôi song ca sáng giá nhất trường. Cậu ta hát mà mắt liếc đưa tình lia lịa, ngắm Khanh suốt. Ngữ và Khoa ở dưới tức quá, thi nhau chửi nó:
Xem Hòa và Gia Khanh biểu diễn trên sân khấu, Ngữ hừ mũi bình luận:
- Thằng Hòa nó cà giựt y như khỉ mắc phong!
Thấy Hòa đứng sát rạt Gia Khanh, tôi bực bội không thua gì Ngữ, liền cay cú đế thêm:
- Nó còn đụng cả vào tay Gia Khanh nữa kìa!
Như lửa được đổ thêm dầu, Ngữ sầm mặt rít qua kẽ răng:
- Đồ ma giáo!
Một lát tôi kêu lên:
- Bố ơi, nhìn cặp mắt của nó kìa! Hát không chú ý hát, nó lại nhìn Gia Khanh Hoài […] Nó làm mờ đi sự thanh khiết của âm nhạc. Tôi phải… làm cho nó mù.
Nhìn thấy vậy, Ngữ quả quyết “ngăn chân” nó, Khoa ngay lập tức theo đuổi. Lâu nay, chàng đã bí mật cởi áo cà sa. Cậu đã từ bỏ lần truyện kể. Nói chung, nó chán làm Phật. Gần đây, Gia Khanh thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của Khoa… như đi chợ.
Dạo này, những bài thơ tả tình của Ngu Kha chẳng ấn tượng gì, Gia Khanh vẫn giữ vững tinh thần. Trong khi Khoa rất vui mừng trước thất bại của Ngữ thì nó buồn thiu. Mối quan hệ giữa Hòa và em Gia Khanh ngày càng trở nên thân thiết, nó dính liền Gia Khanh như hình với bóng. Khoa vừa ghen ghét vừa ngưỡng mộ nó. Thi sĩ, văn sĩ, họa sĩ, triết gia cuối cùng chẳng bằng cái anh ca sĩ. Từ đó, cậu ấy mơ ước trở thành ca sĩ. Cậu ta hỏi ý kiến của Bá – thằng bạn thân nhất. Cuối cùng theo nhận định của giáo sư Bá, Khoa hát rất hay, rất êm như… lựu đạn nổ.
Sau một hồi ‘tâm sự”, Bá nhận ra là thằng bạn của mình đã bị ảnh hưởng bởi em Gia Khanh mất rồi. Từ đó Khoa tự nguyện làm học trò của “sư phụ” Bá. Hai người họ pháp văn cùng hợp sức lại chống lại bọn Anh Văn.
Cuộc chiến bây giờ đã gia tăng số lượng đối thủ khi có thêm thằng Nghị tham gia. Trong số họ, chỉ có nó có chiếc xe Honda. Mỗi khi tụi Anh Văn có các cuộc đi chơi, cậu ta luôn chở em Khanh. Thằng Ngữ, thằng Hòa đạp xe lênh đênh phía sau chỉ để hít bụi.
Từ đây, cuộc chiến tình yêu năm trở nên căng thẳng, gay cấn hơn bao giờ hết. Anh em chơi xỏ, nghĩ kế ra tay đến nỗi mất ăn mất ngủ. Trong chuyện tình cảm như này, luôn luôn không thể thiếu 'quân sư tình yêu'. Mình rất ấn tượng với 'giáo sư' kiêm quân sư Bá. Luôn đưa ra lời khuyên cho bạn, thậm chí nhiệt tình do thám, chuẩn bị chiến lược đủ kiểu, mà tất nhiên, nhiệt tình quá sẽ thành hại bạn. Quân sư tình yêu toàn những người chưa bao giờ có kinh nghiệm yêu đương mà đoán như thần ấy.
Các chàng trai đều có tài. Một chàng biết làm thơ, một chàng biết hát, một chàng biết vẽ và... một chàng có chiếc Honda là đủ. Những cuộc tranh giành cơ hội chiếm lấy tình cảm của đóa hoa hồng Gia Khanh, cùng với những tình huống dở khóc dở cười của các nhân vật đã tạo ra một câu chuyện đầy ý nghĩa về mối tình chớm nở giữa bốn chàng trai, trong đó có 'người mặt sắt' Khoa vốn có mối thù sâu đậm với con gái cũng phải điêu đứng vì Gia Khanh. Liệu cô gái ấy sẽ chấp nhận trái tim của ai ??? Cái kết sẽ là một sự bất ngờ đặc biệt mà tác giả dành cho độc giả của mình.
Tình cảm học trò xưa và nay
Hồi xưa, tình cảm nó thuần khiết và đẹp ghê. Tình cảm trai gái của Khoa và Khanh, tình bạn của năm đứa con trai, ơn nghĩa xa tít của mẹ Hồng và Khoa. Thứ tình cảm đó sao bây giờ mình thấy khác biệt, mình chưa bao giờ trải qua. Hồi đi học, cảm xúc của nhóm bạn tụi mình không nặng trĩu, mà ngược lại thì chênh vênh, rời rạc theo một kiểu gì đó hiện đại, tầm thường. Nó đa dạng, nhưng thiếu nhiều mảng màu nóng, chủ yếu bức tranh cấp ba như được chêm vào ba thứ ghen ghét, kỵ nạnh, tự ái, ba thứ trần phàm, nhìn trông hết sức nhạt nhẽo, tệ hại.
Kết
Lời tác giả: “Tôi mặc chiếc quần vía của Bá, dây nịt của Hòa, xỏ đôi giày mới mua của Ngữ. Thằng Nghị thì đưa cho tôi mượn chiếc đồng hồ Seiko và chiếc Honda của nó. Nói chung, ngày tôi đến với mối tình đầu, chỉ có chiếc áo sơ mi là của chính tôi, nếu không kể trái tim đang đánh chơi xổ số trong ngực. Vậy đó, tôi đi.”
“Hoa hồng xứ khác”, lại là một tác phẩm về tuổi học trò của Nguyễn Nhật Ánh nhưng gần như là thể loại khác. Không buồn sướt mướt và có pha thêm khá nhiều hài hước trong này. Tình yêu tuổi học trò được diễn đạt khá là đặc sắc bằng giọng văn hài hước của ông. Với cái tài diễn tả cảm xúc nhân vật hết sức dễ thương của mình, mình đọc như mà như nghiện thuốc, không dứt ra được. Truyện thật sự đáng để xuất hiện trên giá sách của những chàng trai, cô gái mới lớn, càng không thể thiếu với những ai yêu thích Nguyễn Nhật Ánh và những trang truyện của ông. Các bạn hãy đọc và sống lại cùng với tuổi thơ nhé.
Tác giả: Excelsior - MytourBook