Khu vườn nơi tôi gặp em, nơi một vài câu chữ nhẹ nhàng, nơi tràn đầy tâm tư, nơi mưa rơi nhè nhẹ, nơi một câu chuyện tình xưa hơn cả yêu thương. Từ điển Nhật Bản cổ xưa từng hiểu Tình Yêu như là sự cô đơn, bi thương, là nỗi niềm chỉ có một mình lặng lẽ vấn vương trong lòng. Đó cũng là nguồn cảm hứng để tác giả Shinkai Makoto sáng tác ra Khu Vườn Ngôn Từ, tường thuật lại ý nghĩa sơ khai ban đầu của tình yêu, có sự ấm áp của nhớ nhung, nhưng cũng mang giá lạnh của khoảng cách. Và chắc chắn, điều làm nên linh hồn của câu chuyện, là những cơn mưa dày đặc suốt câu truyện buồn thiu như vị trà chiều, thanh thản nhưng đầy lưu luyến.
Khu Vườn Ngôn Từ có thể được coi như người anh em của tiểu thuyết 5cm/s, một tác phẩm đã gây tiếng vang trên mạng xã hội và cộng đồng đọc giả. Nhưng với tác phẩm này, chúng ta cảm nhận được sự nhẹ nhàng, tươi mát nhưng vẫn rất sâu sắc của Shinkai Makoto. Ngay từ bìa sách, độc giả đã cảm nhận được màu xanh của thiên nhiên bao quanh, ẩm ướt và nhẹ nhàng như hơi thở của một cơn mưa mùa hạ. Tình yêu giữa hai nhân vật chính cũng có chút điều kiện như trong các tác phẩm trước của Shinkai, là sự định mệnh dẫn dắt. Khu Vườn Ngôn Từ không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu giữa hai con người chênh lệch tuổi tác, mà còn là một thông điệp về giá trị cuộc sống, vẻ đẹp của tự nhiên, những kỷ niệm cá nhân và hoài bão về tương lai.
Danh Sách Nhân Vật
Akizuki Takao
Câu chuyện của Khu vườn ngôn từ bắt đầu vào một buổi sáng mưa, Akizuki Takao, học sinh 17 tuổi, thường cúp học để đến công viên Shinjuku vẽ giày. Với cậu, việc này là để trốn khỏi sự xô bồ và chỉ có nó mới giúp cậu cảm thấy thoát khỏi đời sống hiện tại.
Akizuki Takao
Yukino Yukari, giáo viên ngữ văn nghỉ việc vì rắc rối, đã mất hứng thú và chỉ cảm thấy thư giãn khi uống bia và ăn sô cô la. Trong một ngày mưa, cô gặp Akizuki ở công viên, một người cô chọn để tránh xa cuộc sống ồn ào.
Nội dung
Câu chuyện xoay quanh cậu học sinh mơ mộng và cô giáo giản dị thích bia và sô cô la. Đôi khi nghe có vẻ điên rồ nhưng lại là sự thật. Yukino, dù là giáo viên, nhưng không bao giờ thúc giục Akizuki đi học, bởi cô cũng đang lạc lõng và không biết nên làm gì.
Sau những ngày buồn tẻ ở trường, Takao mong chờ mưa tiếp tục. May mà ngày hôm sau, mưa lại rơi rất to. Vui vẻ vượt qua đám đông trên tàu điện ngầm, cậu lại đến công viên Shinjuku và đến dưới hàng hiên quen thuộc đó. Yukino vẫn ngồi đó như mọi khi với lon bia và đồ nhắm.
Yukino: Hôm nay em được nghỉ học à?
Takao: Vậy công ty chị hôm nay nghỉ à?
Takao ngạc nhiên khi nghe Yukino nói như vậy, nhưng cậu cũng hiểu ra nhiều điều. Mưa đã bắt đầu dịu lại, Takao nhanh chóng đóng cặp và đi học.
'Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau.'
'....Vào những ngày mưa'.
Hôm đó, tình cờ, là ngày bắt đầu mùa mưa vùng Kanto. Từ đó, mỗi ngày Takao đều gặp Yukino. Họ nói chuyện và dần dần hiểu nhau hơn. Đôi khi chỉ cần cái nhìn thoáng qua, họ cũng cảm nhận được nhịp tim đập. Tình yêu cũng thế, như một chồi non đang bắt đầu hé mở.
Trong những ngày mưa dài.... Dưới hàng hiên rực rỡ màu sắc của khu vườn Nhật Bản... Cảm xúc êm đềm chợt tồn tại, rộn ràng và mơ màng. Giữa dòng đời vội vã, cả hai dừng lại, lặng im trong khoảnh khắc của riêng mình, và từ đó, họ tìm thấy nhau. Dần dần và liều lĩnh, họ vượt qua mọi chênh lệch về tuổi tác và vị trí, để lòng mình hòa vào nhau.
Và rồi, trong những ngày mưa, họ gặp nhau nhiều hơn. Như một câu chuyện đầy bất ngờ, không hứa hẹn nhưng mỗi người vẫn giữ lời.
May mà không phải như 5cm/s, không phải khúc mắc không lối thoát. Tác giả có 'tâm' hơn, khi gần kết truyện, đã để họ thật lòng với nhau, lời nói tức giận của Takao và nước mắt của Yukino đã phá vỡ mọi rào cản còn lại giữa họ, biểu đạt mọi cảm xúc trong đoạn này. Cuối cùng, dù kết thúc có mở nhưng vẫn mang lại hy vọng cho hai nhân vật chính.
Thời gian trôi đi không ngừng, Takao quay trở lại nơi quen thuộc, trong tay cậu là đôi giày tinh tế, làm bằng chính đôi bàn tay của mình – đôi giày mà Yukari ao ước được đi.
Nghệ thuật ngôn từ và ẩn dụ tinh tế nhưng không lồng bào.
Nếu chỉ nói Khu vườn ngôn từ là câu chuyện đơn giản về tình yêu, thì quan điểm của bạn có thể hơi thiển cận. Hành trình từ tình yêu vượt qua mọi ranh giới về không gian, thời gian, đến khi ta dựa vào nhau để trưởng thành, lớn lên. Câu chuyện nhắn nhủ, là bài học cho mỗi nhân vật. Đối với Yukino, là sự cô đơn, cô phải tự mình học cách trưởng thành từ khi còn nhỏ. Với Akizuki, là quyết tâm theo đuổi ước mơ. Vì tuổi trẻ là thời điểm ta dám thực hiện ước mơ mặc cho khó khăn.
“Cô sẽ đi bằng chính đôi chân của mình, ngay tại đó! Dù chỉ là bước trần.'
Câu nói xưa ấy đã là động lực cho Takao suốt những năm tháng sau này. Yukari là một giáo viên xuất sắc và Akizuki là một học sinh nổi bật.
Làm nền cho tất cả là cơn mưa không ngừng, là lá xanh mướt nhẹ nhàng rung rinh. Nhưng khi mưa ngừng và trời sáng lại, mọi chi tiết của hiện thực trở nên rõ ràng đến tàn nhẫn. Lúc đó, những cảm xúc êm đềm và lửng lơ liệu còn tồn tại được không? Không có mưa nào không tạnh, hãy nhớ lúc Yukino khóc nức nở, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng soi qua đôi mắt lấp lánh đầy nước mắt của cô, giải thoát cho mọi âu lo bấy lâu nay. Đó là lúc hình ảnh của chàng trai trẻ Akizuki, từng bước, từng chênh vênh, nhưng cuối cùng cũng đi trên con đường mà cậu đã khao khát. Cậu đã chọn con đường tương lai vì đam mê, bỏ qua mọi suy nghĩ từ xung quanh, quyết tâm theo đuổi ước mơ. Và bên cạnh cậu là cô gái tưởng chừng đã chín chắn nhưng thực ra rất non nớt, Yukino. Cô đã học cách bước đi nhưng lại “quên đi cách bước đi như thế nào”. Và họ đã đến với nhau, cùng chia sẻ những câu chuyện mà trước đây họ chưa bao giờ chia sẻ với ai về học tập, ước mơ và tương lai. Như hai đường thẳng khác nhau bỗng chốc giao nhau tại một điểm, để từ đó trở nên đồng điệu. Hai con người, ở hai thế giới khác nhau, nhưng chính cơn mưa đã đưa họ đến với nhau, “để mỗi người cùng tiến về phía trước.”
Spoiler Anime
Đúng với bản sắc xanh của khu vườn. Thêm vào đó, điều mà tôi thích nhất là góc quay rất tinh tế và khung cảnh tuyệt đẹp, thực tế đến mức người xem không cảm thấy mình đang xem phim mà như đang theo dõi câu chuyện diễn ra trước mắt. Trong bản Anime, cảm xúc được truyền tải qua hình ảnh, lời thoại và âm thanh. Cảnh Takao vẽ phác thảo những đôi giày, tiếng chì kẽo kẹt trên giấy, tiếng nấu cơm, và cả tiếng mưa nhỏ nhẹ như lăn lỏi vào tâm hồn những con người cần một chút ánh dương để rạng rỡ. Làm nền cho tất cả là cơn mưa không ngừng, là lá xanh mướt nhẹ nhàng rung rinh. Nhưng khi mưa ngừng và trời sáng lại, mọi chi tiết của hiện thực trở nên rõ ràng đến tàn nhẫn. Về mặt âm nhạc, không chỉ có giai điệu xuất sắc, lời bài hát cũng chính là câu chuyện mà tác giả muốn kể. Tiếng piano vang vọng từ đầu đến cuối bộ phim sẽ giúp bạn cảm nhận toàn diện từng đoạn cao trào cảm xúc trong câu chuyện.
Mặc dù Anime có thời lượng ngắn hơn truyện chữ, nhưng bản chất nội dung không thay đổi. Điều đáng tiếc nhất là phần kết, trong truyện tác giả đã diễn tả sâu sắc hơn về tình cảm và có một cái kết hoàn hảo hơn cho hai nhân vật. Tuy nhiên, trong phiên bản Anime, việc để lại một cái kết mở như vậy cũng không phải là điều quá tệ. Dù chỉ là một tia sáng nhỏ cũng có thể chiếu sáng cho con đường dài phía trước. Cảnh cuối phim là cậu bé đến mái đình cũ, đặt đôi giày xuống và lặng lẽ tỏ thái độ trong lòng: 'Anh sẽ đủ can đảm để tìm thấy em'.
Một cuốn sách nhẹ nhàng nhưng mang đậm sắc sảo. Chắc chắn bạn sẽ không thất vọng nếu dành thời gian để đọc và cảm nhận nó. Đặc biệt là vào những buổi chiều mưa rả rích, hãy để âm thanh của những giọt mưa gõ cửa làm cho từng chữ trở nên sống động trong tâm trí bạn.
Tác giả: Kim Loan - MytourBook