Cuốn sách tập hợp những câu chuyện nhẹ nhàng dưới lời nhân vật Satoshi. Tính bác học của cuốn sách nằm ở đây.
'Nếu gặp người ấy, cho tôi gửi lời chào' xoay quanh ba nhân vật chính Satoshi, Yuji, Karin. Cuốn sách là minh chứng cho một bản giao hưởng tuyệt dịu của cuộc đời.
Tác giả là Ichikawa Takuji, sinh năm 1962, tại Tokyo, Nhật Bản. Tác phẩm của ông thường để lại ấn tượng sâu sắc cho người đọc.
“RÁC” đã kết nối ba tâm hồn đồng điệu.
Satoshi kể về tuổi thơ khiến Misaki ấn tượng. Satoshi, Yuji, Karin, mặc khác nhau nhưng hợp nhóm. Yuji yêu rác, còn Karin dễ thương với gu ăn mặc bất ngờ.
Nụ hôn đầu cũng là lời tạm biệt.
Khi lứa tuổi học trò, tình bạn bị xáo trộn khi Satoshi rời đi. Karin dốc sức theo đuổi và nhận được nụ hôn đáp lại.
Những ước mơ vĩ đại đều được ghi trong tâm trí.
Tuổi mười ba, mười bốn là thời kỳ ước mơ. Tôi ngưỡng mộ sự độc đáo của bộ ba này và mong rằng ước mơ của họ sẽ thành hiện thực.
Yuji ước mơ trở thành họa sĩ.
'Sau này tớ có thể trở thành họa sĩ không?'
“Chắc chắn rồi,' Karin khẳng định mạnh mẽ. “Yuji sẽ thành họa sĩ nổi tiếng, tớ đảm bảo đấy.'
“Tớ cũng nghĩ vậy.'
Yuji đỏ mặt trước lời nói của chúng tôi. “Nếu được, tớ rất vui vì đó là ước mơ của tớ.'
Ước mơ của Satoshi: Trở thành chủ nhân của cửa hàng thú cưng dưới nước.
“Khi Karin nghe tôi nói như vậy, cô ấy hỏi: “Ước mơ của Satoshi là gì? Hãy cho chúng tôi biết đi.”
Tôi chỉ có một ước mơ duy nhất, đó là dù tôi lớn lên đến đâu, tôi vẫn muốn sống cùng với các loài sinh vật dưới nước như hiện tại. Có nhiều nghề nghiệp có liên quan, nhưng khi tôi mười ba tuổi, tôi đã chọn con đường của mình.
“Ước mơ của tôi là trở thành chủ nhân của cửa hàng thú cưng nhiệt đới.”
Ước mơ của Karin: “Ước mơ của tôi là trở thành người bạn thân nhất của nhà nghệ sĩ nổi tiếng và chủ nhân của cửa hàng thú cưng nhiệt đới tài năng.”
Một người nói, hai người còn lại lắng nghe, đóng góp ý kiến và động viên. Họ nhận ra những điểm mạnh của bạn và động viên bạn bằng cách tìm ra điểm tích cực trong bạn. Tôi tin rằng tình bạn ở tuổi mười bốn là thật sự trong trắng và trong sáng. Dù bạn có sai lầm thì luôn có người lắng nghe và an ủi bạn. Điều quan trọng nhất trong câu chuyện này là tình bạn. Vậy liệu tình bạn đó có thể kéo dài và ước mơ có thể trở thành hiện thực không?
Nỗi sợ hãi lớn nhất của Satoshi, Yuji, và Karin
“Tôi rơi nước mắt. Thật lòng mà nói, lý do lớn nhất là do tôi quá sợ hãi. Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy cảnh bạo lực nào như thế. Mặc dù tôi biết con người sử dụng bạo lực nhưng khi chứng kiến thì cảnh tượng đó quá tàn bạo. Nó làm đau lồng ngực và làm mềm nhũng trái tim.”
Đây là miêu tả tâm trạng của Satoshi khi chứng kiến cảnh con chó Trash bị đánh một cách tàn bạo. Con chó không chỉ là người bạn thân thiết của Yuji mà còn là nhân chứng của mọi điều tốt đẹp diễn ra giữa ba người bạn. Họ lo lắng cho bạn của mình đến mức không thể nói thành lời. Mỗi hành động, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của họ đều xoay quanh việc làm thế nào để giảm bớt nỗi đau cho Yuji. Tình bạn cao đẹp đó là động lực khiến một người nhút nhát như Satoshi sử dụng bạo lực. Tôi tin rằng, những bước chân mà Karin và Satoshi dẫn Yuji đến bệnh viện là những bước chân nặng trĩu của nước mắt. Có lẽ những giọt nước mắt ấy đã tự tan biến, để không làm suy yếu tình bạn của họ. Mười lăm năm xa cách, liệu tình cảm có còn tinh khiết như lúc ban đầu không?
Cuộc sống của những chàng trai, cô gái ở tuổi hai mươi chín
Ở tuổi hai chín, Satoshi đã có bạn gái, một cô gái nhỏ tuổi hơn anh ba tuổi, Misaki. Cô ấy đã đưa ra những ký ức tốt đẹp về tình bạn giữa Satoshi, Karin và Yuji. Satoshi đã có bạn gái. Liệu một người có thể quên nụ hôn đầu tiên diễn ra mười lăm năm trước không? Tình cảm với Misaki có thể được gọi là tình yêu hay không?
Bạn trông mong gì ở Ichikawa Takuji? Bạn mong đợi ông sẽ viết tiếp câu chuyện như thế nào cho Misaki và Satoshi? Thực ra, tôi rất biết ơn Takuji vì đã đưa Misaki vào cuộc sống ngắn ngủi của Satoshi. Chỉ có điều, đó là lúc Satoshi mới nhận ra tình cảm mà anh dành cho cô ấy chưa đạt đến đỉnh điểm của tình yêu.
Satoshi ở tuổi hai chín đã trở thành chủ một cửa hàng thú cưng, sống một cuộc sống dễ chịu. Hàng ngày đóng gói hàng, vận chuyển, nhập hàng mới, đã là đủ cho một cuộc sống dù vẫn còn hạn chế. Karin trở thành một diễn viên nổi tiếng dưới nghệ danh Suzune, đạt được nhiều giải thưởng danh giá, nhưng cô lại từ bỏ. Điều đó có thể dễ dàng với Karin vì cô không thích công việc đó nữa. Nhưng điều đó là hoàn toàn bất thường với phần lớn dân số Nhật Bản. Một nữ diễn viên nổi tiếng lại trở thành nhân viên cho một cửa hàng thú cưng với mức lương không đến một trăm yên một ngày. Còn Yuji, anh vẫn theo đuổi ước mơ hội họa của mình. Sống trong một căn hộ cũ kĩ, mỗi nơi đều có tranh vẽ về rác. Nhưng không một bức tranh nào được bán. Và khó khăn càng tăng thêm khi anh bị người mẹ đã bỏ rơi anh từ mười mấy năm trước lừa gạt một số tiền lớn.
Đáp án cho những câu hỏi
Một lần nữa, tôi cố nhớ lại ngày tôi gặp cô ấy. Suzune có đôi mắt sáng. Nhìn vào đôi mắt đó, tôi cảm thấy như đã biết cô. Tôi đã bỏ qua vì nghĩ rằng đó là cảm giác quen thuộc nhưng có thật là như vậy không? Một khuôn mặt mang lại cảm giác thân quen. Karin cũng khá quen thuộc. 'Thế này là tốt hơn rất nhiều rồi đấy,' Suzune đã nói như vậy.
Karin là nhân viên trong cửa hàng thủy sinh của Satoshi, nhưng cậu bạn ngày xưa lại không nhận ra mà chỉ có cảm giác thân quen ngay từ lần đầu nhìn thấy cô ấy. Lí giải điều này sao nhỉ? Một người bạn mà mình đã trao đi nụ hôn đầu, một người con gái mà mình đã đem lòng nhớ mong suốt mười lăm năm trời mà cậu lại không thể nhận ra. Bởi vậy, như tôi đã viết, tôi cực kì cảm ơn tác giả đã cho Misaki xuất hiện trong cuộc đời của Satoshi. Chính cô bé là người đã giúp Satoshi nhận ra người bạn gái năm xưa của mình. Và đáp án cho câu hỏi đầu tiên, họ đã gặp được nhau trong suốt mười lăm năm ròng rã chờ đợi. Còn đối với Yuji, mãi sau này cả ba mới có cơ hội được gặp nhau. Nhưng dù gì họ đã chờ đợi thành công và đã được đền đáp xứng đáng từ những cuộc hội ngộ trớ trêu này.
Mười lăm năm trôi qua, tình cảm giữa Karin, Yuji, Satoshi vẫn vô cùng sâu đậm. Như tôi đã nói từ trước, vì làm việc lao lực trả nợ, Yuji đã không còn chống chịu nổi và phải điều trị ở bệnh viện. Đến khi Satoshi và Karin tìm được thì biết bao kí ức năm ấy ùa về. Hồi đó, cũng là Yuji bị thương:
Yuji đang nằm trên giường bệnh hầu như không khác Yuji trong kí ức tôi. Mặc dù bị quấn quanh người bởi món đồ trang sức kiểu khoa học viễn tưởng được tạo nên từ ống dẫn và dây nhợ nhưng người nằm đó chính xác là Yuji. Vẫn khuôn mặt ngây thơ đến mức khiến tôi có cảm giác cậu đã đi tắt từ thị trấn quá khứ đến đây bằng một con đường bí mật chỉ mình cậu biết. Kia chính là khuôn mặt khi bỏ kính và dụi mắt hôm nào, chưa hề bị ăn mòn bởi thời gian.
Vẫn ngồi đó canh chừng Yuji từng ngày, từng giờ là Karin và Satoshi. Vẫn ngồi đó động viên Yuji bằng những lời lẽ hết sức trìu mến là Karin và Satoshi. Vì vậy đáp án hoàn hảo nhất cho câu hỏi thứ ba: Dù cho thời gian có cuống phăng tất cả theo dòng chảy cuộc đời, tình cảm của ba người họ, dù có mười năm, hai mươi năm, hay hơn thế nữa, là vĩnh cửu.
Và chỉ còn một câu hỏi duy nhất nữa thôi. Đáng lí ra đã được trả lời trước nhưng tôi lại muốn trả lời sau cùng. Những ước mơ ấy liệu có thành hiện thực? Nếu một người ước mơ, họ chỉ sẽ cố gắng tìm mọi cách để đạt được ước mơ ấy. Và nếu thành công thì coi như là đủ. Nhưng trong trường hợp của Yuji, Karin và Satoshi, dù họ có làm mọi cách thì cũng không thể nào đạt được ước mơ của mình. Vì sao? Vì bởi họ là bộ ba hoàn chỉnh, là một tổng thể không thể thiếu bất kì thành phần nào. Họ chỉ có thể biến ước mơ thành hiện thực khi có sự đồng lòng từ cả ba. Vì vậy, tôi muốn nói rằng, chính thứ tình cảm mười lăm năm xa cách nhưng vẫn tinh khôi như thuở ban đầu, chính mười lăm năm - khoảng thời gian thử thách tình bạn của họ mới có thể giúp ước mơ của họ thành hiện thực, theo đúng nghĩa đen của nó.
Satoshi trở thành chủ của một cửa hàng thủy sinh và thu nhận được khá nhiều lợi nhuận từ hệ thống mà Karin đã lập ra. Yuji trở thành một họa sĩ nổi tiếng, một phần nhờ vào mối quan hệ với ba Satoshi. Và Karin, không chỉ là bạn thân nhất của Yuji mà còn là người bạn đời của ông chủ tài giỏi Satoshi. Nghe như một câu chuyện cổ tích không bao giờ xảy ra. Nhưng tôi tin rằng, bằng một cách nào đó, câu chuyện đã bồi đắp cho chúng ta những tình cảm vô cùng tốt đẹp. Có thể bạn sẽ thấy nó hoang đường nhưng tin tôi đi, bạn sẽ tìm thấy động lực để tìm kiếm cho mình những người bạn thực thụ. Đó cũng chính là ý nghĩa tồn tại trong cuộc sống của mỗi con người.
Kết
Giống như một cơn gió đông chợt thoáng qua trong tâm trí con người, đem đi những hơi lạnh cuối cùng của mùa đông buốt giá và đưa con người đến một vùng đất tràn ngập hơi xuân, 'Nếu gặp người ấy, cho tôi gửi lời chào' của Ichikawa Takuji đem đến cho ta cảm xúc hoàn toàn giống vậy. Bạn sẽ cảm thấy lạc lõng, lạnh lẽo bởi giọng văn hết sức từ tốn, nhẹ nhàng nhưng trong lòng thì không thể không reo lên vui sướng vì quá thỏa mãn cho hai tiếng 'TÌNH BẠN'.
Tác giả: Thu Thảo - MytourBook