Đó không chỉ là bi kịch của một gia tộc qua nhiều thế hệ, không chỉ là sử thi của một thời đại mộng mị đầy nuối tiếc. Đó là một bức tranh đa sắc, đỏ rực đam mê, tối đen tuyệt vọng, vàng óng ả của những thời khắc huy hoàng, khi tím ngát cả một trời thương nhớ,… và đôi khi, cũng là những nét xanh hy vọng. Và nàng thơ bất diệt đã dẫn lối cho câu chuyện nghiệt ngã bất tử như một chương thần thoại vô thường, đâu đó chứa đựng mầm sống tình yêu.
Là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất của Gabriel Garcia Marquez, nhà văn người Colombia, Trăm năm cô đơn (One hundred years of Solitude) đã được dịch ra hơn 30 ngôn ngữ trên thế giới và được đánh giá là một trong những tác phẩm kinh điển của thế kỷ về nhân sinh. Tác phẩm cũng đã giành giải thưởng Chianchiano tại Ý, được công nhận là cuốn sách hay nhất trong năm xuất bản tại Pháp và được giới phê bình văn học Mỹ đánh giá là một trong 12 cuốn sách hay nhất trong thập kỷ 1960.
Bắt đầu từ nơi mà số phận định sẽ kết thúc
Câu chuyện mở đầu và kết thúc với câu chuyện về lịch sử đau thương của một dòng họ và ngôi làng Macondo qua hơn một trăm năm, đó chính là gia tộc Buendia với 7 thế hệ: “Người đầu tiên trong dòng bị trói vào gốc cây và người cuối cùng của dòng họ bị kiến ăn khi mới chào đời.” Một vòng tròn, một hố đen của những kết nối và mơ mộng, những số phận được dệt từ bàn tay của vị thần tạo hóa và kết thúc không thể thoát ra khỏi những gì mà định mệnh đã an bài.
Bắt đầu từ Jose Arcadio Buendia, người đầu tiên trong dòng họ, một người đàn ông mạnh mẽ, quan tâm đến triết học. Cha mẹ của Jose ngăn cản cuộc hôn nhân giữa ông và Ursula Iguaran do hai bên có mối quan hệ huyết thống, nhưng với tình yêu sâu đậm, họ vẫn kết hôn và chống lại sự định kiến xã hội. Sự việc này đã tạo ra nhiều biến cố trong làng Macondo.
Bị ám ảnh vì tội giết người, Jose luôn cảm thấy người bạn đã chết đeo bám mình. Để tìm sự bình yên, ông cùng vợ rời làng Macondo. Trong khi đó, Ursula luôn lo lắng mỗi khi sinh con, kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo không có dấu hiệu lạ. Trong khi Jose lúc đầu là một lãnh đạo quyết đoán, sau đó ông bị cuốn hút bởi các phát minh khoa học và ma thuật của thế giới bên ngoài.
Sự phát triển của làng Macondo thu hút sự chú ý của chính quyền, nhưng quyền lực cuối cùng vẫn thuộc về Jose. Tuy nhiên, sau khi trận chiến nổ ra, Jose trở nên điên dại và cháu trai của ông, Arcadio, lên nắm quyền. Cuộc chiến kết thúc bằng một thỏa thuận hòa bình, nhưng sau đó Arcadio tự tử.
Sau khi trải qua nhiều biến cố, làng Macondo cuối cùng tan hoang sau một trận mưa lớn kéo dài. Ursula, người cuối cùng của dòng họ Buendia, chờ đợi đến khi mưa dừng để kết thúc cuộc sống của mình. Cuối cùng, mưa tạnh, Ursula qua đời và Macondo biến mất.
Aureliano Babilonia không được đi học, sống một mình trong ngôi nhà đổ nát của dòng họ Buendia. Anh tự tìm cách đọc những văn bản trên những mảnh giấy da dê của Melquides, người đã qua đời và trở thành hồn ma làm bạn với anh. Anh trưởng thành với nhiệm vụ nghiên cứu những văn bản đó cho đến khi gặp và yêu Amaranta Ursula, người cuối cùng của dòng họ, cũng là người dì ruột của mình. Họ không biết về mối quan hệ huyết thống của mình cho đến khi Amaranta Ursula chết sau khi sinh ra một đứa con có đuôi lợn. Sau cơn đau khổ, Aureliano Buendia cuối cùng hiểu được những điều được viết bằng chữ Phạn trong những mảnh giấy da dê của Melquides.
Cô đơn, tội lỗi và nhan sắc tử thần
“Con người không chết khi nên chết mà khi có thể chết”.
Trăm năm cô đơn là một tác phẩm độc đáo, phản ánh sâu sắc mọi khía cạnh của cuộc sống, tư duy của dân tộc ở Mỹ Latinh. Sự kết hợp giữa thần thoại thổ dân và trí tuệ hiện đại tạo nên một chất văn học đặc trưng. Cốt truyện phức tạp xen kẽ quá khứ và hiện tại, tạo ra một không gian văn học mê hoặc và gợi cảm.
Theo Gabriel Garcia Marquez, trí nhớ của trái tim xóa đi những điều xấu và phóng đại những điều tốt đẹp. Tình yêu là liều thuốc cứu rỗi khỏi nỗi cô đơn.
Remediot - Người đẹp mang sức mạnh uy quyền của thần chết đã được minh chứng qua bốn trường hợp không thể phủ nhận. Mặc dù nhiều người thường nói rằng sẽ chấp nhận cái chết để được ở bên cạnh một người phụ nữ quyến rũ như vậy, nhưng thực tế không ai dám làm điều đó. Có lẽ chỉ cần một tình yêu nguyên thủy và đơn giản như vậy là đủ để không chỉ thu phục cô ấy mà còn tránh được mọi nguy hiểm, nhưng điều đó lại là thứ duy nhất mà không ai nghĩ đến.
Thật sự, Remediot - Người đẹp rất đặc biệt và đáng thương khi sinh ra trong dòng họ Buendia nhưng trái tim của cô thuộc về một thế giới khác, không liên quan đến cuộc sống hỗn loạn và vẻ đẹp chết người luôn theo sát. Trong thời gian cô sống, cô dường như chỉ ở đây như một 'kẻ lữ hành' trên thế giới này:
một mình lang thang giữa sa mạc cô đơn, không gì đọng lại trên vai như những cây thánh giá, chìm đắm trong những giấc mơ tươi đẹp, trong những buổi tắm dài, trong những bữa ăn không giới hạn thời gian, trong những khoảnh khắc im lặng sâu thẳm không dễ quên, cho đến một chiều cuối tháng ba, khi cô vĩnh biệt thế gian giữa luồng ánh sáng và biến mất ở tầng cao không gian.
Tuy nhiên, chỉ cần những khoảnh khắc ngắn ngủi đó cũng đủ để nhận ra rằng, vẻ đẹp kèm theo nguy hiểm của Remediot là nguồn sáng soi sáng những góc tối của những người đàn ông xung quanh. Không gì nguy hiểm hơn một cô gái xinh đẹp và trong trắng không hiểu về vẻ đẹp của mình. Vẻ đẹp của cô không được ai bảo vệ mà ngược lại, chính vì sự thờ ơ mà những kẻ thèm muốn đã tự tay chôn vùi cuộc sống của mình trước khi có thể chiếm đoạt. Liệu vẻ đẹp có phải là nguồn gốc của tội lỗi hay chính là cảm giác tội lỗi mới khiến sức mạnh đen tối của vẻ đẹp trỗi dậy?
Khi sự kết thúc chính là một khởi đầu mới...
Dường như có sự tương đồng đáng kể khi so sánh Gabriel Garcia Marquez - nhà văn của hiện thực huyền ảo và Ayn Rand - tác giả của triết lý vị nhân. Trái với việc Ayn Rand làm cho mọi thứ trở nên tinh khiết, lý tưởng trong 'Suối nguồn', thì thế giới của Marquez lại đầy màu sắc, đa dạng và đôi khi huyền bí. Marquez từng tuyên bố rằng ông viết về nỗi cô đơn để kêu gọi sự đoàn kết, để tạo ra một huyền thoại mới, nơi mọi người không bị ai định đoạt số phận, ngay cả cái cách thức chết, nơi tình yêu có lối thoát và hạnh phúc thực sự, và nơi những dòng họ bị kết án trăm năm cô đơn cuối cùng cũng sẽ có cơ hội sống lại trên mặt đất này...
Không thể phủ nhận, Marquez đã thành công với 'Trăm năm cô đơn'. Bằng ngòi bút sống động, ông đã tái hiện mỗi khung cảnh, mỗi góc khuất của nhân vật, dự báo về tương lai và cả những lý thuyết về vòng tròn thời gian, về nghiệp chướng nhân quả 'cái đuôi lợn' từ đầu đến cuối câu chuyện. Tác phẩm không chỉ đơn giản là một câu chuyện mà là một thách thức, khiến chúng ta phải suy ngẫm và nghiền ngẫm về những điều mình đã trải qua. Mỗi quan điểm đều có giá trị khi chính người kể chuyện cũng là một 'người ngoài cuộc', như một người đưa tin về những câu chuyện cổ xưa. Độc giả, dường như bản thân họ cũng đang đứng ở chỗ của tác giả, trực tiếp chứng kiến câu chuyện tại thời điểm hiện tại.
Có lẽ, tác phẩm này nên được đọc hai lần ở hai giai đoạn khác nhau trong cuộc đời, một lần khi còn trẻ và một lần khi đã trưởng thành. Người trẻ sẽ hiểu về đam mê, tham vọng, và cả dục vọng một cách khác biệt, trong khi khi đã trưởng thành, ta sẽ cảm nhận sâu sắc về những đau thương, nuối tiếc và nỗi sợ hãi. Bởi lẽ, khi đó, những trải nghiệm về hạnh phúc, ý nghĩa gia đình và những triết lý cuộc đời sẽ phong phú hơn.
Cuối cùng, hãy dành thời gian suy ngẫm và tĩnh lặng sau khi đọc 'Trăm năm cô đơn'. Hãy tìm kiếm chân lý và hướng đi trong cuộc sống của mình, bởi như Garcia Marquez đã viết: 'Không phải vì ta già đi mà bỏ cuộc, mà là ta già đi vì bỏ cuộc'.
'Sự khác biệt giữa việc ta ngừng theo đuổi giấc mơ với việc ta già đi là gì?'
Người viết: Kim Thơ - MytourBook