Từ khi còn bé nhỏ, tôi đã đam mê đọc sách. Lúc đó, những câu chuyện cổ tích Grim và Andersen là niềm yêu thích của tôi. Lớn lên một chút, tôi đã bắt đầu đọc những tác phẩm của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Nhớ lại thời thơ ấu, khi sách còn thiếu thốn, mỗi khi có một cuốn mới, tôi đều đọc đi đọc lại đến khi thuộc lòng. Có lẽ chính điều này đã khiến kí ức tuổi thơ của tôi gắn bó với những trang văn của nhà văn Ánh về những nhân vật như Cúc và Cải trong tác phẩm Quán Gò đi lên, hoặc về bộ ba Quý ròm, Tiểu Long, và nhỏ Hạnh trong tác phẩm Kính Vạn Hoa...
Cứ thế, cho đến một ngày nào đó, khi tôi nhìn lại, tôi bất ngờ nhận ra mình đã trưởng thành từ lúc nào không hay. Lúc này, những tác phẩm của nhà văn Ánh lại trở thành chiếc tàu đưa tôi trở về những ngày thơ ấu, những kỷ niệm đầy mơ mộng và những cảm xúc trong sáng của tuổi học trò...
Khi con người lớn lên, niềm vui và nỗi buồn cũng lớn dần theo. Trong những giấc mơ của tôi, không chỉ có tiếng ve kêu như thời thơ ấu. Đã có những trận bão về trong những đêm gió thổi qua tán lá. Ồ, cả những giấc mơ cũng lớn lên cùng với tôi...
(Trích từ Cây chuối non đi giày xanh - Nguyễn Nhật Ánh)
'Cây chuối non đi giày xanh' là bộ truyện mới nhất của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Vẫn xoay quanh làng quê miền Trung, câu chuyện bắt đầu khi nhân vật chính là Đăng học lớp 5. Đó là một bức tranh về tình bạn, tình cảm gia đình và những cảm xúc đầu đời của tuổi học trò mới lớn. Là lúc bắt đầu muốn kết bạn với bạn cùng bàn và nhận ra rằng nó cũng 'dễ thương' như mình.
So với các bạn khác, nhỏ Thắm chỉ xếp hạng trung bình. Có lẽ tôi thích nó vì nó thích đeo tóc bím. Mỗi khi chạy nhảy, nó vùng vằng với tôi, hai bím tóc như hai con sóc nhỏ nhảy trên vai nó trông rất dễ thương. Cũng có thể tôi thích nó vì nó luôn cười. Khi lớn lên, tôi luôn thích những cô gái vui vẻ. Cười trông duyên dễ sợ.
Là lúc vô tình nói với nhỏ rằng mình thích màu xanh lá cây, từ đó mỗi khi thấy nhỏ Thắm mang đôi giày xanh, nón xanh, áo xanh, trái tim của Đăng lại đập nhanh. Và dường như Đăng cũng cảm nhận được tình cảm của nhỏ Thắm dành cho mình. Tình bạn của hai người dần dần có sắc màu mới.
Mỗi trang sách, người đọc có thể cảm nhận được những suy nghĩ, lo lắng, và suy tư của các nhân vật lớn theo. Tình cảm của Đăng và Thắm bắt đầu có những dấu hiệu của ngượng ngùng, cãi vã, và ghen tuông.
Đọc đến chương ba, trái tim tôi lại đau đớn, tôi lo sợ đây sẽ là một cuốn sách kết thúc buồn của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh.
Đứng giữa ngã ba, tôi nhìn theo mái tóc tung bay của nhỏ Thắm, đoán rằng cô ấy đang chạy về nhà. Bất ngờ, tôi cảm thấy tức giận với việc lớn lên. Khi đứa con gái trưởng thành, nó biết xấu hổ, và tình bạn giữa nam và nữ bắt đầu tan vỡ.
Có phải đây là dấu hiệu không tốt cho những gì sắp xảy ra không? Đó là những nỗi buồn không tên kéo dài, là sự hoang mang chất chồng. Kết thúc mùa hè năm lớp 8, khi quay lại trường cũ, Đăng nhận ra rằng không thể quay lại như trước với nhỏ Thắm. Không thể đến nhà mời cô ấy đi học, không thể ngồi cạnh nhau trong cùng một lớp học. Cho đến khi tình cờ gặp lại nhau ở hòn đá ven suối, nhỏ Thắm thổn thức kể cho Đăng nghe: 'Ba mẹ bắt mình phải lấy chồng'. Có một thứ gì đó đã bắt đầu rạn nứt giữa hai người. Mọi chuyện đạt đến đỉnh điểm khi sáng hôm đó, trước cửa nhà nhỏ Thắm có tờ giấy: 'Phản đối hôn nhân lạc hậu. Con gái trưởng thành phải được lấy người mình yêu thương.'. Giận dữ. Buồn rầu. Khoảng cách giữa hai người dường như càng lớn hơn theo thời gian.
Khi chúng ta và những người mình yêu có hiểu lầm. Cách tốt nhất là gặp nhau và giải quyết mọi mâu thuẫn. Đừng im lặng cho đến khi mọi thứ không thể cứu vãn được nữa. Trong cuốn sách này, nhân vật Thắm luôn là người chủ động trong mọi tình huống. Cô tự mình đứng lên để giành lại hạnh phúc và tương lai cho bản thân, giành lại quyền quan trọng nhất của con người là 'được ở bên người mình yêu thương'. Vượt lên trên sự kiểm soát của cha mẹ, truyền thống của dân làng nghèo với nhiều phong tục. Và quan trọng hơn tất cả, cô biết rằng, cha mẹ nào cũng yêu thương con. Chỉ là cách họ thể hiện tình yêu lại không như mong đợi.
Nhân vật mà tôi yêu thích nhất trong cuốn sách này có lẽ là chú tiểu Khôi. Chú là bạn thân của nhỏ Thắm và Đăng từ khi học cấp một. Họ đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp cùng nhau. Khi hai bạn gặp rắc rối với đất sét dưới hồ nặn, chú tiểu Khôi đã đi tìm người giúp đỡ bạn mình, sau đó họ cùng nhau tập bơi dưới dòng suối nhỏ. Chú là người đã chứng kiến và đóng góp vào việc xây dựng tình bạn của hai bạn trẻ. Cậu luôn giữ được tính cách trong sáng, ngây thơ của một học sinh mới lớn, là người bạn đáng tin cậy để chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Khi thầy Chân Tuệ, người nuôi dưỡng chú Khôi từ khi cậu bé còn nhỏ, qua đời, chú để lại cho cậu một lá thư chỉ ghi hai chữ 'Tùy duyên'. Lúc này cậu mới biết được sự thật về cha mẹ thật sự của mình. Dù đã sống trong tâm phật và từ chối hoàn cầu khi cha mẹ của cậu đến đón, nhưng chú tiểu Khôi vẫn giữ vững lòng trung thành làm con khi ông Hoạch - người được cho là cha ruột của cậu - mắc bệnh nặng. Câu chuyện tình cờ trở thành yếu tố then chốt, mở ra cơ hội cho cuộc hôn nhân đã định trước của Thắm.
Nỗi đau, nỗi ám ảnh không sâu sắc như trong 'Mắt biếc', cuối cùng, đôi bạn trẻ trong 'Cây chuối non đi giày xanh' vẫn tìm ra lối đi chung. Cuốn sách kết thúc với một cái kết hạnh phúc. Những người yêu nhau sẽ tìm được nhau, miễn là chúng ta vẫn cố gắng, vẫn hy sinh và nỗ lực vì nhau.
Người ta thường nói, gặp nhau là do duyên, ở lại là do nợ. Khi chúng ta có nhiều nợ ân tình với nhau, chúng ta càng gắn bó nhiều hơn.
Tác giả: Ngọc Ấn - MytourBook