Một người chìm đắm trong rừng đào xa muôn dặm để quên hết quá khứ, một người chờ đợi suốt ba kiếp ba đời trong tình yêu sâu đậm. Bóng hình gặp gỡ, có thể đúng hoặc sai. Quá khứ đã qua, thực sự hay tưởng tượng. Ánh sáng của mười dặm hoa đào chiếu sáng đôi mắt u buồn, nhưng không thể nào xóa nhòa hình ảnh nàng trong quá khứ. Ba kiếp nhân duyên của Dạ Hoa và Bạch Thiển, giữa rừng đào bao la thắm đẹp, từ giờ chỉ còn hạnh phúc tràn ngập.
Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa là một tiểu thuyết cổ trang huyền bí của tác giả Đường Thất Công Tử. Câu chuyện kể về tình yêu kéo dài ba đời ba kiếp của Nữ Đế Thanh Khâu - Bạch Thiển Thượng Thần và Thái tử Cửu Trùng Thiên Dạ Hoa.
Có lẽ, điều quý giá nhất trong ba kiếp tam sinh chỉ là hai chữ “tình duyên”
Kiếp đầu tiên, chàng - quả trứng ngủ say giữa bầu trời và đất đưa vào giấc mơ vô hình, chỉ vì lời van nài của nàng mà tỉnh giấc, mà bắt đầu chu kỳ sống mới, sinh ra muộn hơn nàng chín ngàn năm. Tiếc thay, người mà nàng van nài không phải là chàng, mà là anh trai sinh đôi của chàng - thượng thần Mặc Uyên. Nàng vì cứu sư phụ, không tiếc máu từ trái tim, không tiếc vị trí thấp kém cầu xin Ly Kiếng ban cho viên ngọc hồn, cuối cùng vì không nhận được, lại sức cuối cùng, không thỉnh cầu mẹ ruột chuyển nửa phần tu vi cho nàng, chỉ sợ đã hồn mộng tan đi.
Kiếp thứ hai, Truyện về Tố Tố và Dạ Hoa trong Tẩy Ngô cung
Tố Tố - Bạch Thiển, nước mắt tuôn trào vì đau đớn và oán trách, nhưng cuối cùng cũng được bên nhau.
Những giấc mơ kia, liệu có tan biến khi tỉnh giấc?
Tố Tố - Bạch Thiển: Cuộc sống của họ đã kết thúc như thế nào?
Ba đời ba kiếp, câu chuyện của Tố Tố và Dạ Hoa đã trải qua bao nhiêu biến cố và kiếp nào mới thật sự là thực tế?
Một lời hứa “Chờ ta.” đã giam cầm nữ chính suốt cuộc đời. Dù phải đau đớn đến mất hết tuổi thanh xuân, dù phải lang thang khắp nơi, Tiểu Thập Thất vẫn sẵn sàng chờ đợi người trở về.
“Chờ ta.”
“Chờ người, người muốn gì?”
“Chờ ta hồi sinh, để cùng người nối lại duyên phận, cùng nhau ngắm hoa đào khắp chốn.”
Dạ Hoa chưa bao giờ nói với Bạch Thiển, cũng như Tố Tố, hai từ đó. Câu cuối cùng mà Dạ Hoa để lại là: “Vậy cũng được.” Không phải là “Chờ ta.”
Người nói “Chờ ta.” chính là Mặc Uyên.
Thực sự, có nhiều khi cảm thấy Mặc Uyên và Dạ Hoa như là một người. Là một người, vẫn có sự chở che ấy, vẫn có sự dịu dàng nhẫn nại ấy, vẫn là dáng vẻ trầm ôn ấy. Khi Mặc Uyên cầm trượng kiếm tung hoành thiên hạ thì không có Dạ Hoa tồn tại, khi Dạ Hoa xuất thế với dáng vẻ lành và sắc, Mặc Uyên sớm đã tan thành tro bụi cùng chuông Đông Hoàng. “Cái dáng vẻ như thế, trời sinh đã có tiên cốt như thế, năm đó Mặc Uyên thượng thần thế nào, thì bây giờ Dạ Hoa cũng như thế.”
Khúc gần cuối truyện khi Mặc Uyên tỉnh lại, nhìn Bạch Thiển ôm Dạ Hoa khí tức đã đoạn bất động bên bờ Nhược Thuỷ, trong lòng cảm thấy mâu thuẫn khó tả. Rõ ràng Mặc Uyên với Dạ Hoa là hai người khác nhau, nhưng cái cảm giác vẫn tồn tại từ đầu đến giờ càng không thể nào xua tan được, trái lại càng mạnh hơn…
Cho dù là Bạch Thiển, là Tố Tố hay là Tư Âm, nàng vẫn là một người con gái yêu hận rõ ràng. Bị cướp oan tròng mắt, nàng nhất định sẽ lấy lại, mà có thiếu nợ Dạ Hoa, cho dù là vị hôn phu của mình đấy, nàng vẫn muốn trả. Dạ Hoa vì nàng mà chiến đấu với bốn con thần thú, mất đi một cánh tay phải, lúc này đúng đúng sai sai, ân ân oán oán đã không thể phân định rõ ràng nữa rồi.
Kỳ thực tôi rất hâm mộ Đường Thất Công Tử, hiếm có ai vẽ nên cảnh tiên giới, cảnh ma đạo, cảnh phàm trần thời loạn lại đầy màu sắc, đầy huyền ảo, mà quan trọng là khiến cho người ta tin tưởng những viễn cảnh đó mà vẫn cứ ngỡ là chân thật.
Trong khu rừng hoa đào của thập lý đào hoa, tình yêu được nuôi dưỡng, được chăm sóc, được khoe sắc. Cũng là nơi chứng kiến nỗi chia ly của Bạch Thiển - nàng hồ ly mười bốn nghìn tuổi khiến ai gặp cũng phải gọi là cô cô.
Khu rừng đào hoa tự nhiên vô cùng xinh đẹp, các cô gái họ Bạch cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng cuối cùng vẫn là tình yêu khiến nàng trăn trở, khiến nàng khắc khoải, cũng khiến cho Dạ Hoa - vị hôn phu của nàng nhiều lần chấp nhận đánh đổi tất cả, chỉ để được bên nàng trọn đời trọn kiếp.
KẾT: Có lẽ duyên phận là sợi tơ mong manh nhưng chắc chắn, cũng giống như tình cảm của Dạ Hoa dành cho Bạch Thiển, trải qua ba đời ba kiếp vẫn chưa từng thay đổi. Họ dù là thần tiên, nhìn thấy đau khổ của thế gian, nhưng vẫn bị tình yêu làm cho đảo điên luân hồi, nhưng khi trải qua tất cả, họ chưa từng hối hận.
Tác giả: Đinh Thuỳ - MytourBook