1. Thành phố Istanbul.
Istanbul? Một tên gọi mà tôi đã từng nghe qua ở đâu đó. Trong những câu chuyện về sự bao la của đất nước mà tôi đã gặp, giữa hàng loạt những dòng văn kể về một vùng đất nào đó, một dân tộc hiếm người biết đến, một địa danh thậm chí chưa từng nghe qua, tôi đã gặp Istanbul ở đấy. Và từ đó, tôi bắt đầu tìm hiểu, Istanbul – thành phố lớn nhất, đồng thời là trái tim kinh tế, văn hóa và lịch sử của Thổ Nhĩ Kỳ. Tuy nhiên, cái tên ấy không thỏa mãn những gì tôi tìm kiếm, vì Istanbul không chỉ là một phần của các vùng đô thị lớn nhất châu Âu và cũng là một trong những thành phố đông dân nhất thế giới. Điều làm cho tôi biết đến Istanbul lần đầu tiên không phải là vì nó góp phần hình thành một trong số các vùng đô thị lớn nhất châu Âu và xếp vào một trong những thành phố đông dân nhất thế giới. Thứ đầu tiên khiến tôi biết đến Istanbul là qua một quốc gia với 99% dân số theo đạo Hồi trong cuốn “Con đường Hồi giáo”, đây cũng là tên một cuốn sách kể về chuyến hành trình mạo hiểm của một cô gái người Việt, từng làm thư ký cho tòa soạn báo Hoa Học Trò, từ bỏ vị trí mà bao nhiêu người mong muốn đó để khám phá những vùng đất mới lạ. Và lần này, cô ấy lên đường đến Trung Đông giữa sự náo nhiệt nóng bỏng của Mùa xuân Ả Rập. Câu chuyện kỳ lạ đó đủ khiến mọi người phải tròn mắt: “Ôi không! Dù gì đi nữa cũng thật là điên rồ đối với một cô gái.” Tôi không nói về Istanbul trong cuốn sách đó. Tôi nhắc đến Istanbul trong một tác phẩm với tựa đề “Tên tôi là Đỏ” của Orhan Pamuk. Một câu chuyện mà tôi biết đến một cách tình cờ qua cái tên của nó khiến tôi bị cuốn hút ngay từ lần đầu tiên. Loại truyện trinh thám đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với một cách khác ngoài việc đọc truyện tranh. Tôi từng trải qua nhiều cảnh kinh hoàng trong câu chuyện đó. Tôi đã phải dừng đọc nhiều lần, để rồi phải tìm kiếm câu trả lời về thành phố Istanbul trong ký ức của mình trước khi đắm chìm vào câu chuyện của ông. Trong “Tên tôi là Đỏ”, câu chuyện quay về Istanbul từ bốn trăm năm trước, để lắng nghe những lời thì thầm sâu thẳm của thành phố này, để hiểu biết về những mâu thuẫn trong quá khứ và hiện tại của Istanbul, cùng với vẻ đẹp vĩnh cửu của nó. Một thế giới với vẻ đẹp sâu sắc và lịch sử mà tôi chưa từng biết đến. Điều đó khiến tôi ngày càng ham muốn đọc nhiều hơn, để rồi thấy mình hồi hộp trong những tình tiết của câu chuyện, như một đứa trẻ không hiểu những điều đang xảy ra xung quanh mình, để phải thốt lên một cách kinh ngạc rằng nó quá hấp dẫn và bí ẩn. Và điều đó khiến câu chuyện thật sự tuyệt vời. Tôi cũng phải công nhận rằng với sự trải nghiệm “nghèo nàn” và tuổi thơ non nớt của mình, tôi không thể hiểu hết sự sâu sắc và ý nghĩa của câu chuyện. Không phải ngẫu nhiên khi tôi nhắc đến “Con đường Hồi giáo” ở trên đâu, tôi nhận ra rằng giữa hai cuốn sách mà tôi đã đọc đều có một từ khóa chung: Hồi giáo. Dưới cái tên đó nghe có vẻ quen thuộc và đơn giản là một lịch sử-văn hóa-chính trị đầy thăng trầm và phức tạp. Và với sự tò mò và mong muốn của chính mình, tôi đã bị cuốn vào giữa cơn bão của Hồi giáo, trong đó có vô số những từ ngữ học thuật khó hiểu, những sự kiện bị che giấu, cuộc sống xa hoa, phù phiếm hiện nay được liên kết với một lịch sử biến động khiến tôi ngạc nhiên. Một câu chuyện với bối cảnh ở vùng đất Istanbul cách đây bốn thế kỉ, tôn giáo và văn hóa Hồi giáo đã ảnh hưởng và bao trùm mọi thứ. Câu chuyện không chỉ là một số nhân vật diễn ra từ đầu đến cuối sách. Các chương truyện trong “Tên tôi là Đỏ” là những mảnh ghép rời rạc, mỗi chương kể về những nhân vật khác nhau, thậm chí chúng cũng không phải là con người. Câu chuyện trở nên căng thẳng hơn khi các vụ án mạng bí ẩn liên tiếp xảy ra, những tình tiết đan xen tạo ra một cuộc truy đuổi kịch tính.
2. Giới Thiệu
Bắt đầu từ mùa đông năm 1591, trong dịp kỷ niệm một ngàn năm Hegira, Hoàng đế Thổ ra lệnh cho Enishte – một họa sĩ tài năng, thực hiện một cuốn sách tôn vinh đế quốc của mình, với phong cách vẽ Venice, đó là kiểu vẽ phương Tây. Trong bối cảnh lịch sử và văn hóa của Thổ Nhĩ Kỳ thế kỷ XVI, điều này là cấm kỵ, ai làm có thể gặp nguy hiểm. Nhận nhiệm vụ từ vị vua, Enishte bí mật giao cho những họa sĩ giỏi: Zeytin, Zarif, Leylek, Kelebek, mỗi người một phần để hoàn thành cuốn sách mà không ai thấy được thành phẩm. Tuy nhiên, trước khi cuốn sách hoàn thành, đã có những vụ án mạng xảy ra. Zarif – người thợ mạ vàng tài ba bị giết và ném xác xuống giếng. Sau đó, Enishte bị sát hại tại nhà. Kẻ giết người đã để lại những dấu vết trên cuốn sách dang dở. Nhiều nghi vấn được đặt ra, liệu mục đích của giết người là ghen tuông nghề nghiệp, tình yêu ghen tuông... Bí mật chỉ được hé lộ vào cuối tác phẩm. Người tìm lời giải là chàng Siyah và sư phụ Osman – một họa sĩ già. Tình yêu của Siyah với Shekure, con gái của Enishte, đã giúp chàng phá giải vụ án bí ẩn. Điều này làm cho 'Tên tôi là Đỏ' trở nên sâu sắc hơn, phong phú hơn, đẹp đẽ hơn. Từ câu chuyện trinh thám hấp dẫn, 'Tên tôi là Đỏ' mang đến cuộc trò chuyện giữa Đông và Tây, khám phá vẻ đẹp và tinh thần ẩn chứa dưới những bức thành ở Istanbul, những đặc điểm độc đáo đã làm cho người Ba Tư trở thành một huyền thoại của thế giới. Từ đó, tác phẩm khám phá triết lý về tình yêu, nghệ thuật, sự sống và cái chết.
3. Bước vào câu chuyện
Câu chuyện mở đầu với lời của một xác chưa được chôn cất, vứt dưới đáy giếng từ lâu bởi một tên giết người. Dù đã chết nhưng vẫn tồn tại... Tuy không còn được cảm nhận được cơ thể thối rữa, nhưng linh hồn vẫn cảm nhận được nỗi đau sâu xa trong vùng tăm tối của sự tuyệt vọng, cố gắng thoát khỏi vòng trói buộc của nó. Điều đó giống như cả thế giới, cùng với cơ thể, tạo thành một khối đau thương. Tiếng kêu oan của một linh hồn vẫn vang vọng, câu chuyện tiếp tục với sự trở lại của một người đàn ông sau mười hai năm xa cách ở Istanbul quê nhà. Trong thời gian đó, nhiều người thân của hắn đã qua đời. Khi trở về, điều hắn làm đầu tiên là đến thăm mộ của họ. Mùi bùn đất kết hợp với kí ức của hắn. Nhìn những mảnh gốm vỡ, hắn không kìm được nước mắt. Hắn khóc cho những người đã mất hay vì bản thân, liệu cuộc chờ đợi của hắn đã kết thúc? Hay vì hắn đã đến cuối hành trình của cuộc đời? Hắn sống với một người thân, thỉnh thoảng đi dạo trong những con hẻm ở Istanbul, suy ngẫm về ý nghĩa của một vài đồng xu. Cuối cùng, hắn tìm đến một quán cà phê, nơi đã thấy một bức tranh của con chó vẽ vội vã.
Nguồn: https://goo.gl/8wAaBx