Bạn chưa từng trải qua ư? Tuyệt vời, hãy tiếp tục hạnh phúc nhé. Còn nếu câu trả lời là có, thì bạn không đơn độc đâu, mình cũng hiểu cảm giác đó. Sẽ có những ngày như vậy, những ngày mà trách nhiệm và kỳ vọng đè nặng lên vai người trưởng thành, trong khi tâm hồn và thể xác mới chỉ đang từ từ lớn lên, nhìn đời với chút sợ hãi. Nhưng chúng ta có thể thay đổi, chắc chắn là vậy.
Thế kỉ 21 là kỷ nguyên của sự ưu ái, không sai, thế giới này đáp ứng đủ nhu cầu tham lam của con người, từ ăn, ngủ, vui chơi, du lịch, học hành,... nhưng quá nhiều lựa chọn đôi khi khiến ta đau đầu. Từ chỗ thiếu thốn vật chất thời nguyên thủy sống trong hang đá, nay con người lại được 'ưu ái' đau đầu vì không biết chọn gì: giường nhung kiểu Ý hay Nhật? Nghỉ ở Bắc Kinh hay Los Angeles thì tuyệt hơn? Thật thú vị.
Chúng ta luôn muốn được công nhận, được ăn diện, được thể hiện sự giàu sang, muốn làm người thành đạt để người ngoài nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng có ai sẽ hỏi ta 'Bạn có hạnh phúc và hài lòng với chính mình không?', rằng liệu mấy ai sẽ cảm thấy ổn với hiện tại thay vì cố chạy theo người khác?
À, hỏi dễ hơn đi? Câu này khó quá, bỏ qua! ¯(ツ)/¯
Điều gì quan trọng nhất với bạn? Điều gì khiến cuộc đời bạn khó khăn nếu thiếu? Quảng cáo quá tài tình, khiến ta sống nửa đời mới nhận ra mình bị ảnh hưởng. Quảng cáo có thể thay đổi suy nghĩ và hành vi, rằng hãy mua đi, mua thứ này để mặt đẹp, thứ kia để răng trắng, thứ nọ để quyến rũ, thành công. Và những điều ấy đã trở thành chuẩn mực cho một người thành công. Nhưng bạn cần gì? Không phải mọi thứ đâu. Dành chút thời gian nghĩ về những thứ thực sự cần thiết cho bạn, sức khỏe, công việc, học tập. 5 phút thôi, ghi lại ngay, kẻo lát quên.
Cách tốt nhất là giảm bớt đồ đạc, bạn sẽ tự do hơn. Thứ buộc phải có để hòa nhập là quần áo, để sống là ăn, uống và hít thở, còn lại, hãy vứt bỏ nhiều nhất có thể. Bạn sẽ không quá khác người nếu mặc lại 2 màu áo trong 2 ngày liên tiếp. Không ai để ý bạn quá 5 phút đâu, họ còn cuộc đời của họ để lo. Đừng sống chỉ để hài lòng nhãn quan của người khác. Đến chính bạn còn chưa thương nổi thì ai xứng đáng để bạn lo lắng?
Người mình nể nhất vụ này là ba mình. Ông mặc đủ lịch sự, gọn gàng nhưng không quan tâm quá nhiều về vật chất. Ba dùng laptop cũ từ 8 năm trước (thậm chí sửa 4-5 lần) trong khi mua cho hai đứa laptop 20 triệu không chớp mắt. Ba mua iPhone nhưng chỉ để công việc, vẫn giữ điện thoại cục gạch gọi cho lẹ. Ông hiếm khi mua đồ cho bản thân từ 4-5 năm. Tắm giặt, sinh hoạt cũng đơn giản dù ông không nghèo (thực ra rất khá). Cần mới mua, không mua vì thích hay đòi hỏi bốc đồng. Thực sự nể ông nhiều phần. Idol lòng em đó.
Chúng ta không đến đây để phán xét nhau, mình chỉ muốn đưa ra lựa chọn của mình. Nếu bạn theo xu hướng, tuyệt, miễn là phù hợp và bạn hài lòng. Cá nhân mình mong tận hưởng cuộc sống hơn là chỉ dùng vật chất để tận hưởng. Đó là cách mình muốn, bạn có quyền xem và lướt qua nếu không hợp.
Hãy tự do trong lựa chọn thứ mình muốn gắn bó. Tiền không mua được hạnh phúc, nhưng tiền mua trải nghiệm và cho bạn nhiều lựa chọn. Vậy nên, cẩn thận với lựa chọn khi dùng tiền, hạnh phúc hay không phụ thuộc vào cách nhìn nhận của bạn, đừng phụ thuộc vào vật bên ngoài.
Đừng lắng nghe sự bàn tán hay bàn tán về ai. Ai cũng có kinh nghiệm sống riêng, sẽ khó chịu với những người khác lối sống, sẽ vui vẻ với những người hợp. Hợp thì nói, không hợp thì giữ khoảng cách.
Nói dễ hơn làm. Nhưng thử một lần thôi sẽ không quá khó đâu. Dù trong đầu ngập tràn những lời tự trách kiểu 'họ đang nhìn mình kìa, đùi mình to quá, hay người nhiều lông, hay hôm nay ăn mặc quê mùa', hãy thẳng lưng, nhìn thẳng và tự nhủ 'Dẹp suy nghĩ đó đi, hôm nay hãy là chính mình'. 'Mình không ăn chặn cái gì nhà người ta, mình không liên quan gì họ'. 'Đúng rồi, tập làm giả sự tự tin cho đến khi làm được thật. Nó là một kỹ năng, tập luyện sẽ tốt hơn thôi. Dù hôm nay chân còn run, 1-2 tuần nữa sẽ tự nhiên hơn nhiều'.
Drama nhiều người thích, nhưng với mình, nó tiêu cực, nên bỏ qua việc nói xấu người khác. Nhưng mình thực sự chưa rành việc nhìn người khác mà không phán xét từ góc nhìn bản thân. Mình đang dần học và nhận ra mình chẳng hiểu gì về họ. Kinh nghiệm sống khác nhau nên khi gặp người mới, mình cũng không khỏi bất ngờ về họ, tính cách, quan điểm, kiến thức. Vậy nên, niệm thần chú khi gặp người lạ 'Mình không biết gì về họ, không đánh giá họ vì vẻ ngoài, ứng xử tạm thời, ngôn từ, giọng điệu,...'.
Điều này mình học được khi đọc cuốn 'Biết hài lòng' của Leo Babauta (lúc đang rất buồn cộng thêm combo trời mưa và nhạc nhẹ thì 'hết nước chấm'). Mình chưa bao giờ nghe về việc tận hưởng điều nhỏ nhặt. À thì có đọc tin tức thấy người này người kia nói tiếc nuối những gì từng có nhưng không hiểu rằng: Hạnh phúc đơn giản và nhỏ nhoi lắm. Chúng ta hạnh phúc vì trải nghiệm, không phải vì đồ vật.
Đã bao lâu chúng ta chưa thực sự tận hưởng ánh mặt trời buổi sớm, tiếng chim hót, không khí trong lành, cây cối xanh tươi, tiếng cười của người thân, những bản nhạc siêu chill vào phút giây một mình... mà chỉ lo lắng về tương lai xa, về quá khứ có những khoảnh khắc 'đội quần' khó quên, về đôi chân có sẹo, về cách người khác nghĩ về ta, về mụn mới mọc,... Kế hoạch thì tốt, cố gắng tốt hơn cũng tuyệt. Nhưng thứ bạn có chỉ là hiện tại, chọn lựa hiện tại ra sao là quyền của bạn. Cá nhân mình không thiếu 5 phút mỗi ngày chỉ để ngồi yên, nhìn mọi thứ qua lại, nhìn bầu trời, nhìn dòng người chạy... để bớt mệt mỏi.
Vậy nếu hôm nay bạn có hơi mệt, dừng lại một chút (5-10 phút thôi) để nhìn bầu trời nhé. Trời đẹp lắm và ngày mai của bạn cũng vậy!