Trong Bài Viết Này Mình Sẽ Kể Bạn Nghe Về Hai Câu Chuyện Đã Giúp Mình Rất Nhiều Để Buông Bỏ Trong Năm Vừa Qua.
Mình Đã Trải Qua Một Chuyến Đi Đến Mông Cổ Vào Tháng 5. Một Phần Lý Do Là Vì Mỗi Năm Mình Đặt Ra Mục Tiêu Phải Có Ít Nhất Hai 'Trải Nghiệm Đắt Đỏ'. Lý Do Khác Là Do Người Bạn Tổ Chức Chuyến Đi Này Đã Chia Sẻ Những Thông Tin Mà Mình Thấy Rất Thú Vị.
Bạn Nói Rằng Lối Sống Du Mục Của Người Mông Cổ Đang Dần Biến Mất, Do Các Thế Hệ Sau Bắt Đầu Muốn Một Cuộc Sống Ổn Định Và Đầy Đủ Tiện Nghi Ở Các Thành Phố Lớn. Thế Nên Cơ Hội Để Sống Cùng Với Các Gia Đình Mông Cổ Và Trải Nghiệm Cuộc Sống Du Mục Thật Sự Cũng Ngày Càng Ít Đi.
Ngoài Ra, Người Bạn Này Cũng Có Mục Tiêu Mỗi Năm Phải Quay Lại Mông Cổ Để Quan Sát Sự Trưởng Thành Của Một Đứa Bé Trong Gia Đình Du Mục Mà Bạn Ấy Thường Đi Cùng.
Khi ấy mình suy nghĩ, chắc chắn nền văn hóa và con người của đất nước này phải rất đặc biệt mới khiến cho một người cảm thấy gắn bó như vậy. Vì thế mình quyết định đi cùng bạn và nhiều người khác tới Mông Cổ để trải nghiệm cuộc sống du mục thế nào.
Trên thảo nguyên, hình ảnh lại khác biệt hoàn toàn. Công việc chủ yếu của người dân ở đây là chăn nuôi và buôn bán những sản phẩm như thịt, mỡ, sữa, da, lông,... Giá trị của tài sản của họ được xếp theo thứ tự như sau: lạc đà, ngựa, bò và thấp nhất là cừu, dê.
Trong chuyến đi, mình để ý thấy rằng, nhà giàu sẽ có khoảng 3 tới 5 con lạc đà, hơn chục con ngựa và rất nhiều cừu dê. Ước tính tổng giá trị của toàn bộ bầy có thể lên tới 2 triệu đô. Tuy nhiên, loại tài sản này lại khá rủi ro, vì nếu có dịch bệnh hoặc vấn đề gì đó làm chết toàn bộ bầy thì coi như mất hết.
Câu chuyện mình muốn kể xảy ra giữa chuyến đi.
Trong một lần dừng xe để mọi người giải quyết những vấn đề riêng của họ. Mình để ý thấy một con ngựa đang ngồi. Trên suốt hành trình, ở bất kỳ nơi nào, mình cũng thấy bọn chúng đứng cúi mặt xuống đất để ăn cỏ. Nhưng con ngựa này, tại sao lại ngồi?
Bị tò mò kích thích, mình đã tiến lại gần. Nhìn thấy mình, con ngựa cố gắng đứng dậy, nhưng không thể dù đã cố gắng rất nhiều.
Mình Ngay Lập Tức Nhận Ra Rằng Nó Đang Gặp Vấn Đề Về Sức Khỏe. Đang Đứng Bất Động, Một Chú Chó Chạy Đến Gần. Nó Quay Một Vòng Quan Sát Rồi Chạy Đi. Từ Hướng Chú Chó Đi, Một Chú Người Mông Cổ Cưỡi Ngựa Lai Xuất Hiện.
Tại Thời Điểm Đó, Nơi Mình Đang Đứng Là Một Vùng Trũng Thấp. Nhìn Lên, Mình Nhìn Thấy Sự Căng Thẳng Trên Khuôn Mặt Của Chú Khi Nhìn Thấy Mình Và Chú Ngựa Đang Ngồi.
Mình Cho Rằng Chú Đang Nghĩ Rằng Mình Có Ý Đồ Gì Đó Với Chú Ngựa, Nên Mình Tự Ý Lui Ra Xa Để Quan Sát. Lúc Đó, Chú Bắt Đầu Cưỡi Ngựa Tiến Tới Gần Chú Ngựa Đang Ngồi, Xuống Khỏi Lưng Ngựa Và Bắt Đầu Giúp Đỡ Con Ngựa Này Đứng Dậy.
Thậm Chí, Mình Còn Thấy Chú Ngồi Sụp Xuống Nỗ Lực Đẩy Phần Mông Để Giúp Con Ngựa Đang Ngồi Có Thể Đứng Dậy Bằng Hai Chân Sau. Chú Hoàn Toàn Không Sợ Rằng Sẽ Bị Con Ngựa Đá, Như Những Lời Khuyên Mà Người Ta Thường Nói Là Không Nên Ở Phía Sau Của Một Con Ngựa.
Sau Một Thời Gian Khá Dài Mà Tình Hình Không Có Vẻ Gì Khá Hơn, Chú Lại Cột Con Ngựa Đang Ngồi Vào Con Ngựa Chú Cưỡi Tới, Vừa Dùng Sức Người Và Vừa Dùng Sức Ngựa Kéo Giúp Con Ngựa Kia Đứng Dậy. Loay Hoay Đâu Đó Hơn 15 Phút, Cuối Cùng Chú Từ Bỏ, Gỡ Mọi Thứ Ra, Leo Lại Lên Lưng Ngựa Và Quay Đi. Khi Đi Ngang Qua Mình, Chú Nhìn Thẳng Vào Mắt Mình Và Mỉm Cười Rồi Tiếp Tục Đi.
Nụ Cười Đó Làm Mình Bừng Tỉnh. Và Nụ Cười Đó Đã Ở Lại Với Mình Suốt Chuyến Đi.
Quay Lại Xe, Kể Lại Câu Chuyện Cho Bạn Mình, Mình Đã Nghe Được Thông Tin Rằng: Trong Những Tình Huống Như Vậy, Người Mông Cổ Sẽ Để Những Con Vật Này Chết Một Cách Tự Nhiên, Như Một Phần Hoàn Trả Lại Cho Thiên Nhiên Mà Không Lấy Lại Bất Kỳ Thứ Gì. Họ Chỉ ăn Và Thu Hoạch Những Con Mà Họ Tự Chủ Động Giết.
Trong Khoảng 15 Phút, Mình Chứng Kiến Một Người Trải Qua Cảm Xúc Từ Nỗ Lực Tới Hoàn Toàn Buông Bỏ Một Thứ Có Giá Trị Lớn Để Mỉm Cười.
Thậm Chí, Mình Nghĩ Sự Mất Mát Này Có Thể Đi Kèm Cả Giá Trị Cảm Xúc, Chứ Không Chỉ Là Giá Trị Vật Chất. Người Ta Thường Sử Dụng Ngựa Để Lùa Bầy Gia Súc Về Chuồng Vào Cuối Ngày, Nên Theo Thế Giới Quan Của Mình, Những Chú Ngựa Có Thể Còn Được Xem Là Đồng Đội Của Những Người Mông Cổ.
Nhưng Một Người Mông Cổ Chỉ Mất Một Thời Gian Ngắn Để Lấy Lại Niềm Vui Cho Bản Thân.
Còn Chúng Ta, Những Người Thành Thị, Mất Bao Lâu Để Vượt Qua Sự Tiếc Nuối Dù Đôi Khi Chỉ Là Những Việc Nhỏ Nhặt Trong Cuộc Sống Hằng Ngày?