Nhìn thấy cái nắm tay của cặp vợ chồng trung niên trong chuyến bay Sài Gòn - Cam Ranh, mình suy nghĩ nhiều về niềm vui, hạnh phúc, cảm giác bình yên, và câu hỏi mình tự hỏi suốt gần 2 năm sống cách ly vì dịch bệnh. Những điều đơn giản như di chuyển trở nên khó khăn. Hàng ngày chứng kiến hàng xóm mạnh khỏe đột nhiên 2 vạch, vào khu cách ly và không trở lại. Trong đầu mình chỉ có câu hỏi to đùng đó.
HẠNH PHÚC VÀ BÌNH YÊN LÀ GÌ?
Trước đây, hai điều này với mình là những điều bình thường như không khí và nước. Sống vội vã ở Sài Gòn, mình hiếm khi nghĩ đến. Nhưng trong những ngày dịch bệnh, khi cảm thấy cuộc sống mắc kẹt, mình lo lắng, bất an vì công việc bị ảnh hưởng. Hỏi những người may mắn hơn, họ cũng cảm thấy bị mắc kẹt vì cuộc sống bị 'giăng dây'. Bạn bè, đồng nghiệp không thể gặp, người thân yêu cũng bị chia cách. Siêu thị đối diện nhà cũng trở thành nơi không thể bước tới, nói gì đến việc thăm ai.
Lần đầu tiên sau gần 30 năm, mình hiểu cảm giác thức đến 6 giờ sáng không ngủ được, có những ngày không muốn rời giường vì thức dậy cũng chẳng có gì để làm.
Không biết có ai trong những ngày đó cảm thấy giống mình, ngồi trong phòng bỗng dưng thấy khó thở, mọi thứ trở nên mông lung: sức khỏe, công việc, gia đình, người yêu, bè bạn. Mình đã cố gắng nhìn vào những điều tích cực và biết ơn những người đang gồng mình ngoài kia để mang lại sự bình yên. Sau những tháng đầu chông chênh, mình cố gắng làm điều khác biệt. Hành trình tìm lại chính mình bắt đầu, nhưng không phải tìm lại con người trước đây - chỉ có công việc ổn định sau khi tốt nghiệp, còn lại đều chơi vơi và bất ổn.
Mình bắt đầu bằng cách làm ngày trở nên bận rộn: tập thể dục, nghiên cứu nấu ăn lành mạnh, đọc sách, học ngoại ngữ, thiền. Làm những việc tích cực để sẵn sàng khi được hòa nhập lại. Trong những cuốn sách, các cuộc trò chuyện Facetime với bạn bè về tâm lý, cuộc sống, nhân sinh quan, mình học cách cải thiện mối quan hệ xung quanh. Mình nghĩ về tình thân, tình yêu, tình bạn và câu hỏi làm sao để có mối quan hệ hòa hợp, nơi mọi người cảm thấy thoải mái, chia sẻ và cùng nhau phát triển.
Liệu đó có phải là học cách cuốn hút nhau qua cách ăn mặc, trò chuyện?
Học cách sống hòa hợp với những người xung quanh?
Học cách phù hợp trong lối sống và quan điểm sống?
Hay đơn giản là học cách yêu thương và quan tâm chân thành?
Câu trả lời mình tìm thấy là học cách tổng hợp và cân bằng tất cả những điều trên. Mỗi người phải học cách thể hiện kỹ năng ứng xử và biểu đạt chính mình như một nghệ thuật để khiến người khác hiểu và thoải mái. Nỗ lực giúp người khác hiểu mình và thấu hiểu người khác là giải pháp cải thiện mối quan hệ, xóa bỏ giới hạn bản thân để tìm đến những mối quan hệ đích thực.
Trước mỗi đổ vỡ trong các mối quan hệ, đa phần đều đổ lỗi cho 'duyên phận' như một lý do chính đáng để bao biện cho sự thiếu cố gắng. Thiếu cố gắng trong việc biểu đạt để đối phương hiểu mình và tìm hiểu về đối phương. Những rạn vỡ trong các mối quan hệ, ngoài các yếu tố khách quan, còn bắt nguồn từ sự mất thăng bằng cảm xúc cá nhân. Yếu tố khách quan là thứ không thể kiểm soát, nhưng chúng ta có thể kiểm soát cảm xúc. Học cách kiểm soát và giữ thăng bằng cảm xúc để có mối quan hệ lành mạnh và chân tình. Đó là cách giúp mình cảm thấy hạnh phúc và mạnh mẽ vượt qua khó khăn trong dịch bệnh và những ngày sau. Bài học quan trọng nhất mình học được và sẽ là hành trang trên đường đời. Vì khó khăn luôn xuất hiện, điều quan trọng là cách mình đối diện với nó.
Câu hỏi quan trọng trong hành trình này là làm sao tìm được sự thăng bằng cảm xúc mỗi ngày. Cảm xúc là cảm giác, và đã là cảm giác thì sẽ thay đổi, không thể bất biến. Để giữ được sự cân bằng tối thiểu, mỗi ngày chúng ta phải luyện tập cách trò chuyện với chính mình. Hỏi mình những câu hỏi như:
Hôm nay mình cảm thấy thế nào
Điều gì làm mình buồn và điều gì mang lại niềm vui
Điều gì khiến mình tự hào
Mình muốn đạt được gì
Hôm nay mình cần buông bỏ điều gì
Cơ thể mình đang cảm thấy ra sao
Mình cần chăm sóc bản thân như thế nào
Mình đã đủ khả năng đáp ứng các nhu cầu cơ bản của bản thân chưa
Mình muốn yêu thương người khác như thế nào
Mình cần ghi nhớ điều gì
Nghe có vẻ hơi tự kỷ, nhưng những câu hỏi này tưởng chừng đơn giản lại mang giá trị lớn, nhắc nhở mình hàng ngày 'Tôi là ai', 'Mục đích tồn tại của tôi là gì'. Chỉ khi hiểu rõ bản thân và mục tiêu của mình, mình mới có thể trở nên hạnh phúc và toàn vẹn, đủ khả năng mang lại điều đó cho người khác. Khi đó, cái nắm tay của mình mới thực sự mang ý nghĩa an ủi và chữa lành cho những người xung quanh.
Tác Giả: Thảo Nguyễn
Nội dung được phát triển bởi đội ngũ Mytour với mục đích chăm sóc khách hàng và chỉ dành cho khích lệ tinh thần trải nghiệm du lịch, chúng tôi không chịu trách nhiệm và không đưa ra lời khuyên cho mục đích khác.
Nếu bạn thấy bài viết này không phù hợp hoặc sai sót xin vui lòng liên hệ với chúng tôi qua email [email protected]